Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1447: Truy Điệu (2)

Chương 1447: Truy Điệu (2)




Dịch: changshan

Vậy nhưng chỉ vài ngày sau, quan viên phụ trách lục soát gia tài của Hồ Tôn Hiến báo lên, các loại tài vật, ngân lượng tìm được trong nhà Hồ Tôn Hiến không quá năm nghìn lượng bạc, tại vùng Huy Châu nơi phú thương quy tụ, miễn cưỡng có thể coi là trung lưu, tuyệt đối không thể coi là giàu có.

Vì thế càng ngày càng có nhiều quan viên bắt đầu nghi vấn, chẳng lẽ đây chính là tổng đốc ngân sơn? Cái "sơn" này không khỏi nhỏ quá.

Quan viên xử án năm xưa chỉ có thể nhai đi nhai lại luận điệu năm xưa Hồ Tôn Hiến sống xa hoa ra sao.

Có điều chuyện qua nhiều năm rồi, không tìm nổi chứng cứ chứng minh nữa, ngày nay gió đã đổi chiều, dư luận không còn tin lắm.

Cao trào xuất hiện ngày 18 tháng chạp, ngày hôm đó các cử nhân vào kinh tham gia khảo thí thân mặc tang phục, mang lời điếu cỡ lớn " bảo kiếm vùi oan ngục, hồn trung quấn mây trắng." Xuất phát từ ngõ Bàn Cờ, qua ngõ Giang Mễ, du hành dọc theo các con đường chính.

Nếu là trước kia, ti binh mã và phủ Thuận Thiên sớm đã sai người xua đuổi những cử nhân này rồi. Nhưng hiện giờ phong vân biến ảo, không ai dám làm bừa, chỉ đành mặc cho đám cử nhân đó đó hô hào.

Đoàn người diễu hành đi qua quốc tử giám, các giám sinh toàn bộ xuất động, gia nhập vào đội ngũ du hành, thanh thế càng lớn, càng không kiêng kỵ gì nữa, về sau không ngờ hô vang khẩu hiệu " đả đảo quyền gian, trả ta công bằng", tiếng hô rung trời, người trong thành Bắc Kinh đều nghe thấy.

Từ Giai dù ở sâu trong cung cấm, không nghe thấy tiếng hô bên ngoài, nhưng sau khi được bẩm báo cũng kinh hoàng.

"Không thể bỏ mặc như thế được nữa" đấu tranh tâm lý kịch liệt xong, Từ Giai vừa hạ lệnh xử lý chuyện này thì nghe tin hoàng đế lên thành lâu tuyên dụ với sĩ tử...

Hay tin, Từ Giai hốt hoảng chạy tới thành lâu của Tả An môn, quả nhiên thấy Long Khánh đế mặc áo da cừu dày, được Trần Hoành và Phùng Bảo tháp tùng, đừng nhìn ra ngoài cung.

- Lão thần xử trí chậm trễ, làm kinh động tới hoàng thượng, thần tội đáng muôn chết.

Từ Giai run run quỳ xuống:

- Trên thành gió lớn, khẩn mong hoàng thượng lập tức xuống thành, chuyện tiếp theo giao cho vi thần xử lý...

- Từ các lão.

Long Khánh quay đầu lại cười vang:

- Họ tới tìm trẫm, không cần khanh nhọc công, chuyện này để trẫm xử lý.

Nói rồi đặt tay bên tai:

- Không tin khanh nghe đi.

Như để đáp lời hoàng đế, ngoài thành vang lên tiếng tung hô "vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

Từ Giai mặt trắng bệch, đứng dậy vịn tay lên tường thành nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy sĩ tử dưới thành đều quỳ xuống hô vạn tuế.

Long Khánh hết sức hưởng thụ cảm giác này, giơ tay lên cao, sĩ tử dưới thành dừng tung hô, ngẩng đầu nhìn hoàng đế của bọn họ.

Long Khánh cũng nhìn sĩ tử đông nghịt phía dưới, mãi không nói gì, làm khung cảnh im phăng phắc.

"Hỏng, hoàng thượng quên lời rồi." Chỉ có Phủng Bảo hiểu chuyện gì xảy ra, vội nhắc nhỏ:

- Chuyện Hồ Tôn Hiến...

- À, ừ.. Phải phải..

Long Khánh nhớ ra, lớn tiếng nói:

- Với vụ án Hồ Tôn Hiến, lòng trẫm cũng như có lửa đốt, các ngươi nói, phải nghiêm trị hung thủ, bắt kẻ chủ mưu. Chuyện này triều đình đã cho tra, không lâu nữa chân tướng sẽ phơi bày thiên hạ, các ngươi cứ yên tâm. Các ngươi nói, muốn khôi phục danh dự quan tước cho hắn, điều này trẫm có thể trả lời ngay cho các ngươi. Hồ Tôn Hiến trên không hại nước, dưới không hại dân, là công thần của xã tắc, triều đình nhất định luận sự theo lẽ công bằng, không để hắn ở dưới suối vàng còn không thể nhắm mắt...

Lời đằng sau của hoàng đế, Từ Giai không nghe thấy, ông ta chỉ nghe thấy tiếng reo hò hết đợt này tới đợt khác, lọt vào tai ông ta như tiếng gào rú của ma quỷ, nhiều năm qua ông ta chưa từng bất an như thế.

- Từ các lão, Từ các lão.

Tận tới khi có ngươi đẩy một cái, Từ Giai mới hoang mang hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Hoàng thượng bảo ngài đảm bảo với các sĩ tử.

Người đẩy ông ta là Trần Hoành:

- Truy hiệu cho Hồ Tôn Hiến đó.

- Ta đảm bảo?

Từ Giai mặt mày nhợt nhạt đi tới nói với sĩ tử dưới thành:

- Tất cả nghe thánh ý...

- Vạn tuế, vạn vạn tuế...

Tiếng reo hò cuồng nhiệt nhấn chìm lời Từ Giai.

Thấy Từ Giai sắc mặt rất tệ, Long Khanh quan tâm hỏi:

- Thủ phụ không sao chứ?

- Không sao ạ, chỉ là nhiễm phong hàn.

Từ Giai cười méo xẹo.

Long Khánh đem nguyên văn lời ông ta trả lại:

- Trên thành gió lớn, mau đỡ thủ phủ về nghỉ ngơi.

Từ Giai cũng chẳng còn lòng dạ nào ở lại nữa, liền cáo lui. Đợi ông ta đi rồi, Long Khánh cũng chịu không thấu, hỏi Trần Hoành:

- Lạnh chết người, còn muốn trẫm chịu đựng tới bao giờ.

- Nói với sĩ tử xong rồi hẵng đi.

Trần Hoành dẫn dắt từng bước:

- Đây là cơ hội cực tốt để hoàng thượng tranh thủ bọn họ, tương lai bọn họ sẽ trung thành hơn bất kỳ ai.

Long Khánh liền nói lời tạm biệt, bảo bọn họ mau trở về uống canh gừng, quả nhiên làm sĩ tử cảm động không thôi, khấu đầu xong liền giải tán.

~~~~~~~o0o~~~~~~~~~

Từ Giai được dìu về nội các, hạ nhân vội đi tới thay y phục cho ông ta, nhưng Từ Giai cứ mặc áo khoác, ngã vật ra giường, thất thần nhìn trần nhà, toàn thân mỏi mệt yếu ớt.

Trương Cư Chính hay tin chạy tới, thấy thế đuổi người không liên quan đi:

- Ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Rồi ngồi xuống ghế cạnh Từ Giai, im lặng đợi ông ta khôi phục.

Rất lâu sau Từ Giai vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhưng đã lên tiếng:

- Ngươi nói xem, chuyện này có kẻ ở sau chỉ chiêu cho hoàng đế không?

- Chắc chắn là có, không ngờ hoàng đế đích thân lên thành tiếp kiến sĩ tử, ép sư tướng không thể không đồng ý thỉnh cầu của bọn chúng. Học sinh thấy đằng sau phải có cao nhân chỉ bảo.

- Kẻ nào?

Từ Giai chậm rãi hỏi:

- Trần Hoành sao? Hay Dương Bác?

- Trần Hoành có năng lực xúi bẩy hoàng đế, nhưng làm vậy đắc tội với sư tướng, có lợi gì cho ông ta? Ông ta đã là đại nội tổng quản rồi. Hạ sư tướng xuống, ông ta cũng có làm thủ phụ được đâu?

Trương Cư Chính trầm giọng phân tích:

- Dương Bác không có khả năng, chưa nói ông ta không thân thiết với hoàng đế, mà dù có đưa ra chủ ý này ông ta cũng không kích động được sĩ tử gây chuyện.

- Vậy là ai?

- Sư tướng sao vậy? Chuyện rõ ràng ra đó, sao người nhìn không ra? Chuyện này do đám thủ hạ của Thẩm Chuyết Ngôn làm ra! Sư tướng lại còn tìm y tâm sự, tin rằng y sẽ bỏ qua cho chúng ta, hi vọng truyền ghế thủ phụ cho y, mong y che mưa chắn gió cho người.

Trương Cư Chính hít sâu một hơi, nói:

- Năm xưa học sinh và Thẩm Mặc giao hảo, từng cùng du hành, y có ngâm hai câu thơ, học sinh nhớ mãi trong lòng "nghi tương thặng dũng truy cùng khấu, bất khả cô danh học phách vương", sự tướng nói xem, loại người làm ra câu thơ đó có thể nương tay giữa chừng không?

*

Nên đem dũng khí truy tàn tặc

Chớ chuộng hư danh học Bá Vương

Nếu Thẩm Mặc mà biết năm xưa hào khí nổi lên, thuận miệng đọc thơ cả Mao thái tổ ( Mao chủ tịch), không ngờ bị Trương Cư Chính dùng để luận tính cách của mình, không biến có hối hận không.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, lời này làm Từ Giai động lòng, ông ta vịn ghế đứng dậy nói:

- Viết thư cho phía Nam Kinh, hỏi rõ kẻ nào làm ra thư liên danh, xem ra đám này nhàn nhã sinh bệnh rồi, phải cho chúng đi chỗ khác. Còn cả đám sĩ tử kia nữa, tên nào là kẻ đứng đầu, loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn đó, triều đình không thể nhận.

- Vâng.

Trương Cư Chính lấy dũng khí nói lời giấu trong lòng từ rất lâu:

- Sư tướng, học sinh cả gan nói một câu, về mục tiêu lần này của Thẩm Mặc, có thể người nhầm rồi.

- Ý ngươi là sao?

Trương Cư Chính hạ thấp giọng xuống:

- Mục tiêu của y không phải là học sinh, mà là sư tướng.

- Ta?

Con người Từ Giai co lại, bật cười:

- Sao có thể? Khai quốc 200 năm qua, ngươi thấy đứa học sinh nào ra tay với sư phụ chưa?


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch