Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 444: Lục Tích Phản Kích (1).

Chương 444: Lục Tích Phản Kích (1).




Dịch:lanhdiendiemla.

- Đừng giả vờ đáng thương với ta.

Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Tô Châu thành ra như thế này là kẻ nào âm thầm đứng sau lưng ai cũng rõ cả, nếu như các ngươi nói không có lương thực, vậy ta nói cho ngươi biết, công tử nhà các ngươi đã bị ta nhốt vào đại lao rồi, ta cũng không biết cái chốn toàn là ác ôn, lưu manh, vong mạng, thì tiểu công tử nhà các ngươi sẽ thành ra như thế nào.

- Ngươi dám!

Lục Cường đột nhiên nổi giận, vung tay lên:

- Ngươi chỉ là một tên đồng tri ngũ phẩm nho nhỏ, ăn gan gấu tim báo rồi à? Dám ngược đãi tiểu công tử nhà ta như thế...

Lời còn chưa nói hết đã bị Thiết Trụ ở đằng sau dí đao vào cổ quát:

- Dám càn rỡ trước mặt đại nhân?

Liền đá một cái vào sau gối hắn.

Lục Cường bị đau, quỳ sụp xuống đất.

Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn và phẫn nộ kia, ung dung nói:

- Cho dù đại đô đốc nhà các ngươi cũng không dám nói với ta bằng cái giọng đó.

Nói rồi gập tay đếm:

- Năm vạn thạch gạo, thêm một ngày tăng một vạn thạch, cho tới khi tiểu công tử nhà ngươi không chịu nổi thì thôi.

- Không chịu nổi thì ngài sẽ thả tiểu công tử sẽ thả người sao?

Lục Cường mặt lộ vẻ khẩn cầu.

- Nếu như không chịu nổi.

Thẩm Mặc cười nhạt, hỏi Tam Xích ở bên cạnh:

- Cái bài hát hôm qua ta dạy người hát thế nào nhỉ?

Tam Xích hắng giọng, dùng vẻ mặt u uất đau thương, hát:

- Hoa cúc tàn, rơi đầy đất, cánh hoa rụng, ruột đứt từng khúc...

Cái giọng kinh tởm của hắn làm Thẩm Mặc nghe sởn gai ốc, vội ngăn lại:

- Đại khái là như thế đấy.

Tới nửa đêm, Thẩm Mặc đang ngủ say thì bị Thiết Trụ đánh thức.

Làm y không ngờ tới là tên Lục Tích đó dứt khoát yêu cầu gặp y, nói có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào, chỉ cần đổi cho hắn chỗ khác, nếu không đợi tới ngày mai đến nhặt xác hắn.

- Không giam hắn ở phòng đơn à?

Thẩm Mặc dụi mắt ngáp dài hỏi. Mặc dù rất ghét tên ẻo lả này, nhưng y từng đọc "Ngục trung tạp ký","tả trung nhất công tạp sự" với "giám ngục phong vân"," hắc ngục đoạn trường ca". Cho nên có hiểu một chút về sự hiểm ác trong nhà giam, không dám mạo hiểm nhốt Lục Tích vào nhà giam chung, dù sao tên tiểu tử đó còn quý hơn vàng, có thể đổi được mấy vạn thạch lương.

Cho nên dù thiếu nhà giam, y vẫn an bài cho Lục Tích một gian phòng đơn nho nhỏ.

Sợ lương thực cứu mạng không cánh mà bay, Thẩm Mặc mặc áo rời giường, theo Thiết Trụ tới đại lao của phủ nha.

Đại lao phủ nha nằm ở phía tây, có bốn phòng dãy giam, mỗi dãy phòng giam có năm gian phòng. Trong đó gian phong ở giữ rất nhỏ có đục cửa sổ, có thể thông khí, đó là gian ngục tốt ở, bốn gian phòng còn lại rất lớn, nhưng không có cửa sổ, không thông gió không có ánh sáng, đó mới là phòng gian thật sự. Mỗi gian phòng giam năm sáu chục phạm nhân, mỗi tên chỉ có đủ chỗ dung thân, ăn uống vệ sinh đều xử lý tại chỗ, mùi vị ra sao khỏi nghĩ cũng biết.

Lục Tích bị giam trong gian phòng nhỏ chính giữa của ngục tốt, Thẩm Mặc nhìn bên trong, thấy hắn cuộn mình trên ghế dài, từ đầu tới chân vẫn còn nguyên vẹn. Không khỏi luyến tiếc nói:

- Không gian rộng rãi như thế, không khí tươi mát như thế, chiếu cỏ êm ái như thế, điều kiện tốt như thế, nếu ngươi còn không biết quý trọng.

Y chỉ vào đại lao xung quanh:

- Vậy thì đổi cho bọn chúng một chút nhé.

Lục Tích sợ tới lắc đầu quầy quậy, giọng nói mang theo tiếng nấc:

- Thúc Thúc, xin người thương xót, thả cho cháu về đi.

- Nơi này không tốt à?

- Không tốt.

Lục Tích lắc đầu nghẹn ngào nói:

- Tệ không chịu được thì có.

- Tệ ở chỗ nào?

Thẩm Mặc cười tủm tỉm.

- Ruồi, muỗi, gián, chuột...

Lục Tích kinh khủng nhìn đống cỏ, toàn thân run rẩy không thôi.

- Đó chẳng qua là sợ ngươi đêm dài buồn chán, không ngủ ngon, cho nên những người bạn nhỏ đó tới chơi cùng ngươi mà thôi.

Thẩm Mặc cười hăng hắc, nhưng trong đại lao tối đen đó, tiếng cười hết sức đáng sợ.

Lục Tích hai tay vò đầu, bịt tai, giọng cũng thay đổi:

- Không nghe, không nghe...

Thẩm Mặc sửng sốt, nhìn Thiết Trụ một cái, Thiết Trụ nói nhỏ:

- Tên gia hỏa này sao cuống lên giọng nói như cô nương vậy?

Thẩm Mặc nghĩ chốc lát rồi nói:

- Cái này có gì mà lạ, khóc nhiều ngạt mũi đấy...

Nói thì nói thế, nhưng y vẫn nhận lấy ngọn đèn, nhìn thật kỹ Tử Ngọc hiền chất.

Chỉ thấy giây cột tóc vì hắn quá kích động giật đứt rồi, mái tóc dài vốn bó sau đầu buông xa xuống, che đi nửa khuôn mặt tuấn thú, dưới ánh đèn lờ mờ, mang tới người ta cảm giác đẹp vô cùng, thân thể quá khẩn trương cuộn lại, đường cong lả lướt, hoàn toàn y hệt như một nữ tử đang sợ hãi.

- Mẹ nó, đừng có rối loạn giới tính đấy.

Thẩm Mặc lầm bẩm một tiếng, không khỏi rùng mình, chỉ sợ cơm tối nôn ra hết, nói:

- Không muốn ở đây cũng được, viết một phong thư cho người nhà ngươi, bọn bọn họ chuẩn bị mười vạn thạch lương.

Hiện giờ Lục Tích chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này, dù Thẩm Mặc đòi trăm vạn thạch lương hắn cũng sẽ không phản đối, gật đầu như gà mổ thóc:

- Biết rồi.

Thiết Trụ liền lấy giấy bút đưa vào nhà lao, để hắn viết một bức thư khóc lóc cầu cứu.

Cầm lấy bức thư xem một lượt, cảm thấy không tệ, Thẩm Mặc ra lệnh:

- Đem hắn trở lại phòng chứa củi.

Nói rồi nhìn Lục Tích một cái nói:

- Nếu trong nhà ngươi không đồng ý, ngày mai đem ngươi lại chỗ này.

Lục Tích sợ tới toàn thân co giật, Thẩm Mặc biết rõ đám người kia bỏ tâm huyết lớn bày ra cục diện này, không thể vì một tên Lục Tích mà để chuyện thất bại trong gang tấc, cho nên Lục gia chắc chắn không lấy mười vạn tạch lương ra để cứu hắn về, cho dù Lục Tích này thực sự quan trọng đến thế với Lục gia thì đám đồng minh của Lục gia cũng sẽ không đồng ý.

Vì tình hình thị trường Tô Châu thực sự đã tệ tới không thể tệ hơn..

Do giá lương thực tăng lên, các thực phẩm chính như rau thịt trứng cá cũng đồng loạt tăng theo. Mà thời gian đầu người dân còn có thể dựa vào số lương thực sót lại trong nhà sống qua ngày, nhưng hiện giờ đã có không ít người hết sạch lương thực, ngày càng có nhiều người tới hiệu lương mua lương thực, điều này gây áp lực cực lớn cho hiệp hội Lương Du, cho dù là bán giới hạn cũng không thể duy trì qua ba năm ngày.

Nhưng bởi vì khoán lương các cửa hiệu cầm đồ bán ra so với giá hiệu lương rẻ hơn một nửa, cho nên người dân đ tới cửa hiệu cầm đồ mua khoán trước, rồi mới đem tới hiệu lương đổi lương thực. May là vì lương thực cũ mua từ lúc giá thấp, cho nên giá của nó rẻ hơn so với giá hiện tại hai ba thành, nếu không phải vì khoán lương mới bán được kha khá, thì sợ rằng các lão bản hiệu lương phải đi nhảy sông tập thể rồi.

Mà đối với người dân mà nói cùng ngày càng khó sống! Những nhà vốn dư dả lương thực cũng tiêu hao nhanh chóng. Đối với nhà nghèo mà nói, phải dựa vào vây nợ để duy trì cuộc sống, mà tài sản chủ yếu dùng để thế chấp, chính là các loại phiếu khoán xanh xanh đỏ đỏ.

Chỉ có đám tiền trang, hiệu cầm đồ là vô cùng vui sướng, bọn chúng một mặt dựa vào lượng khoán tích trữ thu tiền cuồn cuộn, một mặt hào phóng cho vay, gom hết cá loại phiếu khoán của người dân vào tay. Rất nhiều tên còn bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, đợi xong chuyến phong ba lương thực này, tiếp tục làm một vụ khoán thịt, khoán dầu v..v..v...

Cho nên thời gian không cho phép Thẩm Mặc dây dưa với đối phương, y tham lam mở miệng, chẳng qua là ra giá trên trời trả giá dưới đất mà thôi, qua một phen đàm phán ngắn ngủi, cuối cùng hai bên quyết định giá là năm vạn thạch lương, như vậy phủ Tô Châu có thể kiên tri thêm mười mấy ngày rồi.

Đại khái là mất ba ngày, sáng hôm nay, từng cỗ xe lương thực bí mật vận chuyển vào khó lương phủ Tô Châu, Thẩm Mặc đích thân tự giám sát, xác nhận không có sai sót gì, liền nói với Lục Tích ngồi co quắp trên mặt đất, nói:

- Xéo đi.

Lục Tích nghe lời ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt u oán phẫn hận nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, dùng lời thông tục hình dung là nếu như ánh mắt có thể giết người, y đã chết hàng vạn lần rồi.

Thẩm Mặc cười dửng dưng, đưa mắt tiễn Lục Tích về bên người đám Lục Cường, vốn cho rằng hắn sẽ đi ngay, không ngờ Lục Tích quay đầu lại hung dữ nói:

- Lần này ta lật thuyền trong mương, được ngươi nhiệt tình khoàn đãi, ngày sau nhất định sẽ có báo đáp.

Nghe hắn nói ấu trĩ như thế, Thẩm Mặc cười ha hả, hỏi:

- Người và Lục Tích có quan hệ gì?


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch