Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 445: Lục Tích Phản Kích (2).

Chương 445: Lục Tích Phản Kích (2).




Dịch:lanhdiendiemla.

- Hắn là...

Lục Tích đã hoàn toàn bị Thẩm Mặc chơi đùa cho thần kinh suy kiệt rồi, thiếu chút nữa bại lộ. May là Lục Cương ở bên cạnh ho một tiếng, hắn mới choàng tỉnh:

- Ta là hắn, còn quan hệ gì chứ, là một người.

Thẩm Mặc ngửa cổ cười dài:

- Cô nương à, học ai không học lại đi học Xuân Ca, thế này tương lai còn gả đi được nữa sao?

** Xuân ca: Gay.

Nét mặt Lục Tích cực kỳ thú vị, mắt tròn xoe miệng há hốc, không nói lên lời, Lục Cương bên cạnh cũng sắp không kìm chế được nữa, nhắc:

- Đi nhanh thôi, không đi bị hắn làm thành kẻ ngốc mất.

Nhưng Lục Tích không cam tâm, rõ ràng ngẩn ra hồi lâu mới cười lạnh, nói:

- Ta là nam nhân.

Chỉ vào trái cổ của mình:

- Ngươi thấy nữ nhân nào có cái này chưa?

Thẩm Mặc chẳng thèm tranh cãi, cười khẩy:

- Ngươi bị nhốt bao nhiêu ngày rồi nhỉ?

- Mười ba ngày ba canh giờ.

Lục Tích nghiến răng ken khét:

- Cả đời này ta cũng không quên đâu.

Thẩm Mặc xoa chòm râu của mình:

- Ngươi đúng là hạnh phúc, mười ba ngày râu không mọc dài ra chút nào, mặt trơn như trứng vậy, đúng là làm đám nam nhân râu mép xồm xoàm bọn ta hâm mộ.

Lục Tích sờ lên cằm trơn nhẵn của mình, phát hiện ra sơ hở của bản thân, cố trấn tĩnh nói:

- Người có muôn hình vạn trạng, ai không mọc râu nhất định là nữ nhân sao?

- Còn có thái giám nữa.

Thẩm Mặc mỉm cười.

- Ngươi...

Lục Tích thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu, Lục Cường thấy thế không để ý tới tôn ti nữa, vội kéo hắn lên xe ngựa, hớt hải bỏ đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Đại nhân, sao ngài biết tên Lục Tích đó không phải là Lục Tích.

Đợi Thẩm Mặc cảm khí phì phá vỡ lịch sử giá lương thực xong, Quy Hữu Quang tò mò hỏi.

- Phu nhân ta gửi thư hồi âm...

Thẩm Mặc cười khẽ:

- Nàng nói cho ta biết, chủ sự của Lục gia đúng là tên Lục Tích, mười sáu tuổi xuất đạo, trấn áp hắc bạch lưỡng đạo, tung hoành Giang Cổn Chiết Mân Cống. Tàn nhẫn độc ác, hành sự quyết đoán, làm người ta nghe mà run sợ, gần như có thể hiệu lệnh cho toàn bộ thương gia đông nam.

Nói rồi mân mê một cành hoa lan:

- Ông thấy Lục Tử Ngọc này có giống thế không?

- Không giống tí nào, ra là như thế... Vì sao hắn lại giả mạo Lục Tích...

- Khẳng định là.. có nguyên nhân.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Cho nên ta mới vạch trần điều này, gây thêm chút phiền toái rắc rối cho bọn chúng.

Thẩm Mặc nhận được tin, vì y xẻo của Lục gia một miếng thịt, đối phương trực tiếp đẩy giá lên một lượng, cho nên số bạc trong tay y mua được rất ít lương thực.

- Ngài và đám người kia đúng là suy nghĩ y chang nhau.

Quy Hữu Quang cười khổ:

- Người bạn cũ của ngài, Tô Tùng Lữ tuấn án gửi công văn tới, nói ngày mai sẽ tới đây tuần thị, ngài xem có nên đón tiếp không?

- Lục ruồi xanh à?

Thẩm Mặc tức thì xầm mặt xuống:

- Hắn tới làm cái gì?

- Còn cần phải nói sao?

Quy Hữu Quang bĩu môi:

- Khẳng định là những kẻ kia kiếm thêm chuyện cho đại nhân làm rồi.

Vừa nghĩ tới Lục Đậu Ấn, Thẩm Mặc tức không có chỗ phát tiết, muốn cho tên khốn đó một trận. Nhưng đối phương mặc dù là viên quan thất phẩm nhỏ tẹo, nhưng chức quyền của tuần án quá lớn. Đó là ngự sử tuần tra đốc sát viện phái xuống tỉnh, không bị quan viên địa phương ước thúc, còn có thẻ chỉ chỏ vào công việc địa phương. Cho dù là tuần phủ, bố chính sứ cũng phải thận trọng đối đãi, nếu không đối phương tấu một bản sớ lên trên thì mình nếm đủ.

Hơn nữa những kẻ này ngàn vạn lần không thể chọc vào, vì đắc tội với một tên là sẽ bị hơn trăm tên ngự sử của đô sát viện cùng công kích, cho dù là Nghiêm các lão sống lưng cưng như vậy còn chẳng đỡ nổi, huồng chỉ là một đồng tri ngũ phẩm như y.

- Đúng là số trời đã định hết, việc làm hôm qua, kết quả ngày hôm nay.

Thẩm Mặc lắc đầu bất lực.

Đáng lý ra nhiệm kỳ của tuần án là một năm, không được liên nhiệm, nhưng bọn Chu Thập Tam đánh cho Lữ Đậu Ấn một trận bán thân bất toại, không thể quản lý được chức vụ, triều đình đành tuyển người mới, đợi vị lão huynh kia hết một năm, cân nhắc xem ai tiếp nhiệm. Lúc này Lữ Đậu Ấn đã lành, thế là hắn lại làm tiếp, gặp đúng phải nhiệm kỳ Thẩm Mặc tới Tô Châu làm việc...

- Xem ra sau này phải làm thêm nhiều chuyện tốt.

Thẩm Mặc cảm thấy đức của mình đã tiêu hao hết, nên trong thời gian ngắn mới gặp phải chuyện xẻo nhiều hơn cả kiếp trước, thầm hạ quyết tâm, nói:

- Ta phải tu sửa tốt sông Ngô Tùng, đoán chừng tích được không ít đức.

Chính đang nghiền ngẫm xem phải đối phó với Lục ruồi xanh đáng ghét như thế nào, Hải Thụy hớt ha hớt hải chạy vào, hơn mười ngày thức đêm tuần tra, làm hai mắt hắn hõm sâu, môi nứt nẻ, giọng khàn đặc:

- Đại nhân, ti tuần kiểm báo thành đông có vô số nạn dân tới tới, chừng đồng tới mấy vạn người.

Đúng là chó cắn áo rách, nhà dột gặp mưa mà.

Thẩm Mặc đứng bật dậy:

- Đi xem sao.

Vội vàng đi lên tường thành, đặt tay lên mí mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy hàng đám người lớn có dấu hiệu di chuyển về phía này.

Quan viên địa phương sợ nhất là cái gì? Đó là nạn dân bên ngoài vào địa phận, nhận ư? Bách tích địa hương chửi cho tắt bếp, không nhận ư? Không chỉ nạn dân chửi, quan thanh lưu chửi, mà tiếng tăm trong dân địa phương cũng chẳng hay ho gì.

Hiện giờ bản thân thành Tô Châu lâm vào nguy hiểm hết lương, nào đâu ra năng lực che chở cho những người này? Thẩm Mặc cảm thấy đầu bắt đầu kêu ong ong.

Quy Hữu Quang ở bên cạnh phẫn nộ nói:

- Thủ đoạn thật độc ác, vừa điều tuần án ngự sử tới, lại đưa nạn dân tới, đúng là muốn phá sập thành Tô Châu chúng ta rồi.

Hải Thụy ở bên cạnh trợn mắt muốn toét ra:

- Quá tàn độc, đúng là coi bách tính như cỏ rác, mất hết lương tri, không bằng cầm thú.

Thẩm Mặc vịn tay lên tường thành, trước mặt hoa đi, chậm rãi gật đầu:

- Lần này bọn chúng không phải là muốn kéo đổ ta, mà muốn bức tử ta đây.

Y cười thảm:

- Xem ra vị Lục Tích thật kia có thù tất báo, chẳng phải chỉ bắt mỗi tên thế thân của hắn sao? Có cần nổi điên lên như vậy không?

Y vừa mới thả tên hàng nhái ra, lập tức gặp phải công kích quyết liệt như thế, đây mới là thủ đoạn phải có của Lục Tích thật sự trong thư Nhược Hạm miêu tả.

- Đại nhân phải làm sao bây giờ?

Quy Hữu Quang hỏi.

Thẩm Mặc nhìn Hải Thụy, biết rằng nếu bỏ mặc nạn dân, tên gia hỏa này nhất định không chịu đồng ý, hiện giờ là lúc cần phải đoàn kết chặt chẽ, vượt qua gian nguy, nội bộ không thể lục đục. Suy nghĩ một lúc y ném củ khoai nóng cho Hải Thụy:

- Hải tri huyện, ông thấy thế nào?

- Việc cấp bách hiện nay là không thể để cho nạn dân ngoài thành chết đói.

Hải Thụy nghiêm giọng nói:

- Đại nhân, hiện giờ một mặt báo tình hình lên trên, xin triều đình gửi lương. Một mặt nấu cháo phát lương ngoài thành...

- Người dân trong thành ăn còn không đủ, nếu như đai cứu tế, bách tính trong thành lập tức làm loạn.

Quy Hữu Quang bực mình nói.

- Tuyệt đối không đâu.

Hải Thụy phất tay lên:

- Nếu như chúng ta lập lều bố thí cháo, trong mắt người dân, kho quan phủ có lương thực, nhất định sẽ không khủng hoảng nữa.

Nói rồi chắp tay với Thẩm Mặc:

- Nếu như chặn nạn dân bên ngoài thành, bách tính trong thành sẽ có cảm giác bị vây khốn, khi ấy hạ quan có ba đầu sáu tay cung không duy trì trật tự trong thành được nữa.

Thẩm Mặc suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói:

- Cứ làm theo cách của ngươi đi, ngươi tự xử trí lấy lương thực trong kho, nhưng phải chiếu cố cho cả trong lẫn ngoài thành.

Hải Thụy gật mạnh đầu, nói:

- Hạ quan biết rồi.

- Ngươi phải cầm cự giúp ta năm ngày.

Thẩm Mặc giơ năm ngón tay lên:

- Năm ngày sau, ta vận chuyển lương thực về cho ngươi, nhưng trong năm ngày này, chỉ có thể dựa vào lương thực trong kho thôi.

- Đại nhân sẽ đi đâu kiếm lương thực?

Hai người gần như đồng thanh hỏi.

- Phủ Tùng Giang.

Thẩm Mặc trầm giọng đáp.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch