Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 463: Không Thành Kế?(2)

Chương 463: Không Thành Kế?(2)




Dịch:lanhdiendiemla.

Thì ra Thẩm Mặc lại đặt quân cờ kia vào trong quân cờ đen đã bị cờ trắng vây kín không một kẽ hở. Quân cờ đen này vốn vẫn còn một khí, mặc dù cờ đen tùy thời có thể bị ăn sạch, nhưng chỉ cần đối phương tạm thời còn chưa ăn, chung quy vẫn còn có một đường sinh cơ.

/Đây là cách đánh cờ vây, một quân cờ tồn tại khi còn đủ khí, hết khí sẽ bị đối phương bắt.

Hiện tại bản thân Thẩm Mặc lại giết một mảnh quân cờ của mình, chưa từng có qua cách đi cờ này!

Quy Hữu Quang quyết định tốc chiến tốc thắng, ai ngờ vừa ăn một mảnh quân đó của Thẩm Mặc, cục diện lại bỗng nhiên trở nên sáng sủa, lúc này mặc dù hắn vẫn chiếm ưu thế rất lớn, Thẩm Mặc cũng đã có đường sống có thể xoay xở, đối mặt với vùng trống trải rất lớn, diệu chiêu thần thủ thay phiên xuất ra, giết cho Quy Hữu Quang bị đánh đến ngẩn ra hoa rơi nước chảy, không ngờ chuyển bại thành thắng một cách khó tin!

Đối mặt với Chấn xuyên công vẫn còn đang vẻ mặt khó tin, Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- "Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang", khi cần thiết thì đành phải bỏ, không bỏ không được!

~~

Hải Thụy nổi giận đùng đùng rời khỏi nha môn tri phủ, liền bị dân chúng đã quen với hắn vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:

- Hải đại nhân, lúc nào thì phát lương đây?

- Ngày hôm nay nhà của chúng tôi ngay cả rau dại cũng hết rồi.

- Đúng vậy Hải đại nhân, ba ngày chúng tôi chưa ăn cơm chỉ uống nước, đại nhân xem trên người cũng bị phù thũng rồi...

Những câu nói như thế này tựa như vô số ngọn dao cùn cắt vào lòng Hải Thụy, khi nhìn lại những gương mặt hoặc xanh xao vàng vọt, hoặc phù thũng kinh khủng, càng khiến hắn thống khổ không kềm chế được, sự nhẫn nại đối với Thẩm Mặc cũng rốt cuộc đã đột phá đỉnh điểm!

- Theo ta đi!

Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng, giơ tay lên nói:

- Đi bến tàu!

Lửa giận tích góp cho tới nay lúc này đột nhiên phát ra! Không phải là tử vong trong trầm mặc, mà là bạo phát trong trầm mặc!

Kỳ thực dân chúng sớm đã có xung động này rồi, chỉ là đều e ngại Hải diêm vương, cho nên áp lực không dám hành động. Hiện tại bản thân Hải diêm vương cũng đã hạ lệnh rồi, mọi người nào có lý không theo?

Đành phải thừa nhận, Hải Cương Phong thực sự là một nhân vật vừa vung tay một tiếng hô, người người tụ tập! Hắn bước đi về hướng bến tàu, mọi người từ bốn phương tám hướng đuổi theo tới, hòa vào trong đám người phía sau hắn. Khi đã đến bến tàu Vận Hà, đội ngũ đã tăng lên tới mấy nghìn người!

Mấy tên lính trông coi bến tàu sợ quá phải vội vàng một mặt đóng cửa trại, một mặt thông tri cho đội tàu ở bên trong.

Tam Xích nghe tin từ bên trong chạy ra, cách cửa trại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy là Hải diêm vương trong truyền thuyết, lại thấy người đi theo sau hắn nhiều như vậy, không khỏi ngoài mạnh trong yếu chất vấn:

- Hải đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?

Hải Thụy xem thường liếc hắn một cái:

- Mở cửa ra!

- Không có mệnh lệnh của phủ tôn đại nhân. - Tam Xích lắc đầu nói: - Thứ cho tại hạ khó mà tòng mệnh!

- Nhìn cái này!

Hải Thụy đột nhiên đưa ra ấn tín của đồng tri phủ Tô Châu, không ngờ Thẩm Mặc vẫn chưa đòi nó về!

- Cái này không có nghĩa là...

Tam Xích mới nói được phân nửa, đột nhiên thấy được có người hướng hắn gật đầu, rồi đột nhiên sửa lời nói:

- Không có nghĩa là ta sợ đại nhân, chỉ là phải tuân thủ ấn tín của phủ tôn đại nhân mà thôi.

Liền vung tay nói:

- Mở cửa.

Cửa trại chậm rãi mở ra, đám người Tam Xích cũng biến mất không thấy đâu.

Hải Thụy ngẩng đầu bước vào, phía sau là đoàn người trùng trùng điệp điệp!

Đột nhiên có người hô:

- Bọn họ khởi động thuyền đi rồi!

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên thấy phần lớn thuyền lương đã nhanh chóng rời khỏi bến tàu, chạy về hướng giữa sông.

Đã đến bước này, tự nhiên không thể nhìn bọn họ chạy thoát, đoàn người ban đầu coi như tuân thủ trật tự tức thì như ong vỡ tổ liều mạng chạy về hướng bến tàu.

Hải Thụy vốn không muốn chạy, nhưng phát hiện một khi mình mà đứng lại, sẽ có nguy hiểm bị chen lấn rồi giẫm đạp lên, đành phải thân bất do kỷ chạy theo về phía trước.

~~

Mặc dù mọi người rất mạnh rất hung hăng, nhưng phản ứng của mấy thuyền lương cũng nhanh cực kỳ, trước khi bị tóm đều đã rời khỏi bến tàu, chỉ có hai chiếc bị những chiếc thuyền khác ngăn cản nên không thể động đậy, đợi đến khi có thể di chuyển được thì phát hiện đã muộn rồi...

Một số bách tính thân thể khoẻ mạnh trực tiếp từ bến tàu nhảy lên hai chiếc thuyền này, đám thuyền phu thì sợ đến nỗi rủ nhau nhảy xuống nước trốn, nhưng lập tức bị bách tính khống chế thuyền.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, các hán tử lái thuyền đến bên bờ, mỗi người khiêng một bao tải xuống thuyền. Những người còn lại cũng ùa nhau lên, điên cuồng cướp đoạt.

Tràng diện hoàn toàn ngoài dự liệu của Hải Thụy, hắn khàn cả giọng kêu gào, bảo mọi người buông lương thực xuống, nghe theo sự chỉ huy thống nhất của hắn, nhưng mà có câu là "người chết vì tiền, chim chết vì ăn", kỳ thực khi không có thức ăn, con người thường cũng sẽ trở nên điên cuồng.

Hoàn toàn không khống chế được rồi, mọi người la hét, cướp giật, rất nhanh đã cướp sạch lương thực trên thuyền, nhưng vẫn có người không cướp được lương thực, liền nhắm vào những người đã cướp được, muốn bọn họ chia một chén canh, nhưng khẳng định người ta sẽ không muốn, song phương liền bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau.

Thấy một màn như vậy, Hải Thụy lạnh cả người, hắn biết một tràng đại chiến sống mái với nhau sẽ bởi vì sự không bình tĩnh của hắn mà bùng nổ.

Nhưng vào lúc này, việc khiến người khác không tưởng được đã xảy ra, mấy người nam tử đã dừng quá sức khiến một cái bao tải bị rách một lỗ lớn, những thứ bên trong liền ào ào chảy ra.

Sau đó tất cả bọn họ đều ngây dại, bởi vì thứ chảy ra từ cái bao không phải là gạo trắng bóng, mà là cát, trấu và cỏ dại.

Mọi người bên cạnh đang ngươi tranh ta đoạt đã nhìn thấy, cũng không tranh giành nữa, ba chân bốn cẳng mở bao tải, chỉ thấy bao nào cũng như vậy, tất cả đều là phế liệu, một hạt lương thực cũng không có.

Trên bến tàu cực huyên náo đột nhiên trở nên quạnh quẽ, sự chuyển biến này cực kỳ đột ngột, đột ngột khiến người ta không có cách nào để tiếp nhận.

Đương nhiên khiến mọi người không có cách nào tiếp nhận nhất vẫn là sự chuyển biến cái cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục. Mọi người dại ra nhìn cái cảnh này, không biết vì sao lương thực trắng tinh lại biến thành những thứ rác rưởi lung tung thế này.

Hải Thụy đẩy đoàn người ra, chen chân đến bên cạnh một cái bao tải, khi thấy được số "lương thực" do cát đá cỏ dại cấu thành này thì thoáng đã hiểu ngay, thì ra đại nhân căn bản không có mượn được lương thực, chẳng qua chỉ ca bài không thành kế để giả vờ thanh thế, kéo dài chút thời gian!

"Nhưng lại bị ta vạch trần rồi..." Hải Thụy hối hận vò tóc, quan mạo của hắn từ lâu không biết văng đi đâu rồi, hai mắt thống khổ nhắm lại, hình như đã có hơi nước mông lung.

~~

Đúng lúc này, tiếng la vang lên bốn phía, nha dịch nghe tin đã chạy tới, quan sai đã vây quanh bến tàu, mọi người bắt đầu hơi lo sợ, nhưng vừa nghĩ lại, bên phía chúng ta có tới mấy nghìn người, bọn họ cũng chỉ trên dưới một trăm, dù sao thì thuyền quan cũng đã cướp, lương thực cũng không có, vậy còn sợ cái gì nữa, cùng lắm thì chiến thôi, thích thì nhích!

Mọi người liền tập trung lại, đứng thành một đám, trừng mắt nhìn đám quan sai, có một vài hán tử có cảm giác bị lường gạt, trong ánh mắt thậm chí còn chứa ý khiêu khích.

Nhưng khi càng ngày càng nhiều quan sai đến tập trung, nhất là phủ tôn đại nhân với một thân quan phục, giục ngựa xuất hiện ở trước mặt mọi người, khí thế của các bách tính vẫn bị đoạt đi chút ít. Từ xưa dân không đấu với quan, sự sợ hãi đối với quan gia đã cắm rễ ở trong lòng mọi người, cho dù những thanh niên lỗ mãng nhất, nếu không phải triệt để bị bức đến phát điên, cũng không dám bất kính đối với quan lão gia.

Nhất là Thẩm đại nhân còn có thêm vầng hào quang văn khôi tinh.

- Đây là chuyện gì? - Điển sử của Ngô huyện cao giọng hỏi: - Các ngươi tụ tập ở chỗ này muốn tạo phản hay sao?

Tam Xích không biết từ đâu chui ra, khóc lóc kể lể với Thẩm Mặc:

- Đại nhân, bọn họ ép ta mở cửa, còn cướp thuyền hàng của chúng ta!

- Thuyền cái cc! - Có người nhịn không được mắng: - Trên thuyền tất cả đều là cát đá, đó mà gọi là thuyền lương hả?

Tam Xích phản bác:

- Ai nói đều là thuyền lương, còn có thuyền chở cát đá để tu sửa nha môn cho đại nhân nữa mà!

- Cái cc! - Ai cũng không tin.

Thẩm Mặc sầm mặt nhìn cảnh này, sự phẫn nộ của y ai cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, rốt cuộc thấy được Hải Cương Phong với mái tóc tán loạn.

Thấy được ánh mắt âm u của y, Hải Thụy ôm lấy tóc, chen đẩy đám người chạy ra ngoài.

- Đại nhân, ngài không thể qua đó...

Hải Thụy có địa vị rất cao ở trong lòng dân chúng, sợ rằng mười Thẩm Mặc gộp lại cũng không thể so được, cho nên thấy hắn muốn đi qua đó một mình, mọi người đều giữ hắn lại.

- Tránh ra hết!

Thanh âm của Hải Thụy không cho phép sự nghi ngờ, đám người không tự chủ được tách ra hai bên để mở đường.

Thấy mình đi ở phía trước, lại có người theo ở phía sau, Hải Thụy đành phải nói:

- Đứng lại hết cho ta.

Lúc này mới thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, một mình đi tới trước ngựa của Thẩm Mặc, quỳ hai gối xuống nói:

- Đại nhân, việc hôm nay, tất cả đều là một mình Hải mỗ lỗ mãng, tất cả mọi tội lỗi sẽ do một mình ta gánh chịu, các bách tính đều là do ta gọi tới để hỗ trợ, bọn họ không hề biết chút tình hình nào, xin đại nhân bỏ qua cho họ.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch