Thì ra người này là Từ Vị, hắn vốn ngủ trong thư phòng. Thẩm Mặc tới thương lượng với hắn, cuối cùng quyết định gặp riêng Đường Nhữ Tiếp. Lo tên gia hỏa kia chó cùng dứt dậu, làm tổn thương tới Thẩm Mặc, Từ Vị cầm kiếm nấp sau bình phong, giám thì sát sao, đề phòng hắn nổi điên hại người.
Hiện giờ họ Đường đã đi ra ngoài, hắn tấn nhiên không cần phải nấp nữa, đi ra hiếu kỳ nhìn tờ huyết thư, tấm tắc khen:
- Không thẹn là tài trạng nguyên, dùng đầu ngón tay cũng viết ra hàng chữ chính tể như thế.
Rồi thắc mắc:
- Sao đệ bảo hắn vết là phục tùng lãnh đạo của Cao Củng?
- Dù hắn có việc "phục tùng lãnh đạo của Từ Vị", thì huynh thấy có ý nghĩa gì không?
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Hắn sợ cái tội chứng đủ để hủy diệt hắn chứ không phải chứng thư vớ vẩn kia... Đệ muốn thứ này là vì có câu trả lời cho Cao Củng, đương nhiên phải viết tên ông ta.
- Còn thuận tiện bày tỏ trung thanh nữa chứ.
Từ Vị cười:
- Tên khốn đệ mười tám ban võ nghệ trên quan trường đều tinh thông hết cả rồi.
- Quá khen quá khen.
Thẩm Mặc thản nhiên tiếp thụ:
- Đệ gọi là làm nghề nào yêu nghề đó, giống như huynh ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng, xấu hổ với thóc gạo của triều đình.
Từ Vị cười mắng:
- Nói với chả năng, triều đình trả ta có nửa lương, ta đương nhiên chỉ làm cho triều đình nửa thời gian, đây là điều công bằng hợp lý.
Hiện giờ kinh quan vẫn chỉ được ăn nửa lương, quan viên bãi công tiêu cực không đếm xuể. Nhưng Từ Vị thì hoàn toàn không phải vì nguyên nhân đó, hắn thuần túy là chán ghét tình hữu nghị giả dối trên quan trường, trừ khi thiên tử triệu, còn cơ bản là hắn ở nhà.
Thẩm Mặc lắc đầu, không đi cãi nhau với hắn, đem tờ huyết thư kia cất vào trong hộp, lại chuẩn bị một phong thư gửi cho Cao Củng. Coi như hoàn thành lời hứa với Cao Củng và Dụ vương, không khỏi thở phào:
- Chuyện này vậy là xong.
Từ Vị hỏi:
- Viên Vĩ thì sao? Đệ cứ thể bỏ qua cho ông ta à?
- Ài, vội cái gì? Mùa đông sắp tới rồi, đáp động vật nhỏ đều biết tích trữ lương thực sống qua mùa đông, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút còn qua năm mới.
- Đệ muốn tiếp tục nuôi ông ta?
Từ Vị có năng lực lý giải siêu cường với những lời nói lung tung của Thẩm Mặc:
- Đợi tương lai dê béo rồi mới giết?
- Đúng, trước tiên cứ nuôi đã, tương lai sẽ trọng dụng vào việc lớn.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Hắn sắp về rồi, huynh quay lại chỗ đi.
- Nhanh thế.
Từ Vị giương tai lên, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa, không khỏi ngạc nhiên:
- Đệ hiểu hắn đến thế à?
- Đệ hiểu Lý tiên sinh.
Thẩm Mặc cười, thời gian của Lý Thời Trân quý báu như thế, sao có thể lãng phí tiếp đãi Đường Nhữ Tiếp.
~~~~~~~~~~~
Đường Nhữ Tiếp quay về, mặt và tay quả nhiên là đã bớt sưng, đầy thán phục:
- Tại hạ hiểu rồi, đa tạ đại nhân cứu vớt, để tại hạ ghìm cương trước vực thẳm.
Đường Nhữ Tiếp hoàn toàn bị y thuật của Lý Thời Trân chinh phục, cho nên nghe ông ta nói, Dụ vương điện hạ điều dưỡng nửa năm, là có thể khôi phục như xưa, trong lòng hắn không còn chút ảo tưởng nào với Cảnh vương nữa.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Không bao lâu nữa huynh tới Tô Châu rồi, có vài câu ta phải dặn dò huynh.
- Mời đại nhân nói.
Đường Nhữ Tiếp ngồi ngây ngắn, hai người đã xác lập quan hệ cấp trên cấp dưới.
- Đối với đại hộ của Tô Tùng, ta luôn theo dõi bọn họ, bọn họ sẽ không gây phiền toái cho huynh, nếu như có vấn đề, ta sẽ thông báo cho huynh xử lý bọn họ.
Thẩm Mặc dặn thêm:
- Đương nhiên, nếu như huynh phát hiện ra vấn đề cũng phải kịp thời báo cho ta.
- Vâng.
Đường Nhữ Tiếp nói:
- Hạ quan sẽ chung sống hòa bình với bọn họ, đồng thời giữ cảnh giác.
- Chính thế đấy.
Thẩm Mặc hài lòng:
- Nhưng huynh cũng không thanh nhàn lắm đâu, huynh cần phải làm vài việc.
- Đại nhân cứ sai bảo, hạ quan sẽ nhớ kỹ.
Đường Nhữ Tiếp gật đầu.
- Thứ nhất, phải ra sức ủng hộ thủy sư của chúng ta. Bất kể là hạm đội phòng vệ gần biển của Du tướng quân, hay là hạm đội hộ tống viễn dương, đều phải toàn lực chi viện. Bọn họ là tiền đề và đảm bảo cho sự phát triển thịnh vượng của Tô Tùng.
Thẩm Mặc dừng lại một chút, hạ giọng xuống:
- Đương nhiên ở mức độ thì vẫn có khác biệt, hạm đội phòng vệ nhiệm vụ nặng nề, phải cung cấp nhiều hơn, hạm đội hộ tống lúc nào cũng đối diện với nguy hiểm, phải dùng sách lược tinh binh.
Đường Nhữ Tiếp suy nghĩ chốc lát, hiểu ra gật đầu:
- Ý của đại nhân là, đảm bảo hạm đội của Du tướng quân mạnh mà lớn, hạm đội của Từ Hải tinh nhuệ mà ít.
- Ta sớm biết huynh là một người tài mà.
Thẩm Mặc giơ ngón cái lên khen, lại nói:
- Đúng thế, đều là con mình cả, đều phải thương, phân biệt đối xử là không được. Nhưng con trẻ tính cách khác nhau, phải yêu thương khác nhau, đối đãi như nhau là cũng không được.... Nắm giữ chừng mực là rất quan trọng, ta tin tưởng huynh sẽ làm được.
- Hạ quan sẽ tận lực nắm giữ.
Đường Nhữ Tiếp đáp lời:
- Sẽ chịu khó xin chỉ thị của đại nhân.
- Kinh thành và Tô Châu cách nhau khá xa, phán đoán của chính mình rất quan trọng. Chỉ cần không phải là chuyện quá trọng đại, huynh có thể tự quyết sau đó báo cho ta là được.
Thẩm Mặc nói tới đó chừng như nhớ ra việc gì:
- Đúng rồi, chúng ta gửi tin cho nhau đừng thông qua dịch trạm, huynh chỉ cần đưa cho trợ thủ của mình, là sẽ tự truyền tới cho ta.
- Trợ thủ ư? Hạ quan làm gì có trợ thủ.
Đường Nhữ Tập ngẩn ra.
- Biết ngay là huynh không có mà. Ở chỗ ta vừa vặn có người cùng quê tới nương nhờ, học vấn tốt, lại tinh minh mà trung hậu, tiến cử cho Tư Tề huynh, huynh không chê chứ.
Đường Nhữ Tiếp biết đây là chuyện hiển nhiên thôi, liền đồng ý:
- Hạ quan cầu mà không được.
- Rất tốt, vài ngày nữa ta bảo hắn tới tìm huynh.
Thẩm Mặc cười:
- Hi vọng hai người hợp tác vui vẻ.
- Nhất định, nhất định rồi.
- Vậy là xong, cụ thể chỉ có chừng đó.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Cuối cùng cho huynh tam chữ, chỉ cần huynh làm theo, ta sẽ toàn lực ủng hộ huynh.
- Mời đại nhân nói.
Đường Nhữ Tiếp đứng dậy theo.
- Hải nạp bách xuyên, đồng tâm hiệp lực.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Gặp phải chuyện hãy nghĩ tới tám chữ này, huynh sẽ biết phải làm gì.
- Hạ quan ghi nhớ.
*
Hải nạp bách xuyên: Biển chứa trăm dòng, ý nói độ lương bao dung.
Đương Nhữ Tiếp đi rồi, Thẩm Mặc cầm lá thư kia đi thẳng tới nhà Cao Củng. Cao Củng xem mà kinh ngạc... Ông ta vốn tưởng Thẩm Mặc sẽ bày trò gì đó vượt qua ải, không ngờ người ta lại đem luôn thư thề trung thành của Đường Nhữ Tiếp tới, luôn miệng hỏi y làm sao thực hiện được.
Thẩm Mặc nghiêm trang nói:
- Xưa nay tà không thể thắng chính, vương gia nhân đức, cao công uy vũ, cho dù là đá cũng bị cảm hóa, huống chi là Đường đại nhân.
Cao Củng sao tin y được, nhưng rất hài lòng với dòng chữ "trung thành với vương gia, phục tùng Cao đại nhân lãnh đạo", cho nên không hỏi thêm nữa:
- Biết là ngươi lắm trò mà.
Cất thư đi, ánh mắt nhìn Thẩm Mặc liền thay đổi, mặt đầy vui mừng nói:
- Giang Nam à, lão phu phải xin lỗi ngươi, là ta quá đường đột, đã hiểu lầm ngươi.
Thẩm Mặc vội khiêm tốn:
- Cao công nói gì thế, là do chuyện xảy ra bất ngờ, không cách nào trao đổi trước... Nói ra phải xin Cao công đừng trách hạ quan tự ý quyết định.
Cao Củng lắc đầu:
- Sao trách được chứ? Nếu như tự ý quyết định như thế, ta lại muốn ngươi làm thêm vài lần nữa. Trước kia vận động ngươi tới Dụ vương phủ đúng là việc sáng suốt của lão phu.
- Cao công quá khen rồi.
Thẩm Mặc có thể cảm nhận được, mình đã hoàn toàn xác lập được địa vị ở chỗ Cao Củng rồi.
Quả nhiên liền nghe Cao Củng nói tiếp:
- Khoa Bính Thìn các ngươi năm nay mãn khóa, viết danh sách đồng niên hòa hợp với ngươi viết ra, lão phu sẽ cố gắng chiếu cố cho.
Lại sợ nói trước bước không qua, bổ xung thêm một câu:
- Có điều ta vừa mới tới, bên trên còn có Âu Dương thượng thư, và Phùng thị lang. Những chức vị đứng đầu thì đừng quá hi vọng.
Thẩm Mặc nghe thế gật đầu:
- Sớm muộn gì cũng tới lúc Cao công định đoạt thôi.
Nói rồi lấy từ trong ống tay áo ra hai tờ giấy:
- Đây là tên hai người mà lần trước đại nhân bảo hạ quan viết, Tôn Đĩnh và Ngô Đoái, đều là hảo hữu tam đồng của hạ quan.
Tam đồng là đồng hương, đồng môn, đồng khoa.
- Ồ...
Cao Cùng nhận lấy xen qua:
- Ta còn nhớ khoa Bính Thìn, Thiệu Hưng các ngươi đỗ mười hai người, trong đó bảy người vào Hàn lâm viện, có phải vậy không?
- Đúng là như thế.
- Tài thật đấy.
Cao Củng than thở:
- Cả tỉnh Hà Nam cũng chưa bao giờ huy hoàng như thế.
- Có thể là bên chỗ hạ quan có nhiều người đọc sách hơn.
- Đúng thế...
Cao Củng trầm tư một lúc mới hồi phục lại tinh thần:
- Ngươi muốn an bài hai đồng hương này thế nào.
- Cố gắng để cho họ rèn luyện.
Thẩm Mặc đáp:
- Bọn họ không muốn trì hoãn ở chức nhàn hạ nữa.
- Có chí khí.
Cao Củng cười:
- Ta sẽ tận lực an bài.
- Đa tạ đại nhân.
Nói xong chính sự, Cao Củng đột nhiên hỏi:
- Nghe nói ngươi sắp mở hội biện luận ở Quốc tử giám.
- Đúng là như thế ạ.
Ông ta hỏi qua đột nhiên, nhưng Thẩm Mặc đã chuẩn bị câu trả lời từ sớm:
- Hạ quan căm phẫn với những lời ngụy biện tà thuyết, nhưng lại sợ những người kia nói chúng ta sợ bọn chúng, cho nên mới dùng tới cường quyền, không cho bọn chúng nói. Như thế rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi không rõ chân tướng, lầm lỡ tin theo, há chẳng phải là chúng ta giáo dục thất chức ư.
Thẩm Mặc nói như thật:
- Hạ quan nghe nói " Đại Vũ trị thủy, chặn chẳng bằng thông", lại nghe nói "tà không thể thắng chính", và lại "lý không biện không rõ", thầm nghĩ chúng ta nếu đã chính xác, vậy thì phải bác bỏ lời lẽ méo mó kia trước đông đảo mọi người, các học sinh tất nhiên sẽ hiểu ra ai đúng ai sai, không mù quáng đi theo nữa.
Nghe y nói thao thao bất tuyệt, Cao Củng mỉm cười:
- Xem ra chuyện này ngươi đã cân nhắc kỹ càng rồi, làm thế không có vấn đề gì, dù sao bản thân Quốc tử giám có chức năng mời học giả. Nhưng ta nhắc ngươi, ngàn vạn lần phải khống chế ảnh hưởng trong Quốc tử giám, nếu truyền ra ngoài, sẽ gây nên chấn động, ta e ngươi không xử lý được hậu quả.