Thương nghị thỏa đáng, liền trước tiên sai người đi ngã tư đường quét dọn pháp trường. Đợi sau giờ cơm sáng, chọn ra hơn 1000 binh sĩ của thân binh doanh, phân nửa đến pháp trường bố phòng trước, phân nửa thì đi cùng đao trượng đao phủ của Tuyên Phủ tới trước cửa đại lao chờ đợi.
Đã đến giờ Mẹo, giám ngục quan cầm hai miếng gỗ trắng dài hơn hai thước, rộng hơn hai tấc đưa đến trước mặt giám trảm quan, đó là Phạm do bài sắp sửa cắm ở sau lưng tử tù.
Lộ Giai liền cầm bút viết xuống một miếng dòng chữ "Phạm nhân Thẩm Luyện vọng tạo yêu ngôn, cấu kết tà giáo, thông đồng tạo phản, luật trảm!" lại viết lên một miếng khác "Phạm nhân Thẩm Cổn, con Thẩm Luyện, tội liên đới, luật trảm!"
Đáng thương cho cha con Thẩm Luyện, còn tưởng rằng Dương Thuận Lộ Giai mặc dù trả đũa, nhưng sẽ không họa cho thê tử. Họ nào ngờ được kẻ hại người chung quy chột dạ, giết hại người còn chưa đủ, còn muốn trảm thảo trừ căn, một lưới bắt hết mới bỏ qua, vậy nên trong bản án đưa đến Hình bộ xét duyệt cũng có tên của Thẩm Cổn và Thẩm Bao.
Nếu không phải lúc trước chạy trốn kịp thời, cả nhà họ đều gặp tao ương rồi, hiện tại Thẩm Cổn tự chui đầu vào lưới, Lộ Giai tự nhiên sẽ không khách khí với hắn rồi.
Khi giám ngục cầm hai miếng Phạm do bài đến đại lao, Thẩm Luyện liền sợ ngây người, Thẩm Cổn thì sợ đến cả người run rẩy, rũ rượi nằm trên đất. Mãi đến khi ngục tốt trói hai cha con lại, lại bôi nhựa cao su lên tóc, búi thành hình quả lê, mỗi bên cắm vào một đóa hoa giấy, lúc này Thẩm Luyện mới giựt mình tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này không liên quan đến con ta!
Đa số ngục tốt đều biết việc của Thẩm Luyện, có chút đồng tình nhìn ông ta, nhưng cũng chỉ có vậy, rồi nên làm gì thì họ vẫn phải làm, rồi cũng không quản Thẩm Luyện la hét thế nào, nửa xách nửa kéo hai cha con đến trước thần án của Thanh diện thánh giả( ngục thần), mỗi người được một chén cơm trường hưu, và rượu vĩnh biệt.(cơm rượu trước khi bị tử hình)
Thẩm Luyện còn đang khàn giọng mắng, Thẩm Cổn vẫn còn xụi lơ không dậy nổi, tự nhiên sẽ không ăn uống gì hết. Đám ngục tốt liền đè lấy hai người họ, ép đổ rượu vào, sau đó cầm tới hai sợi dây thừng, ở giữa cột lấy thanh gỗ. Tiếp đó chúng đặt ngang thanh gỗ vào miệng hai cha con, rồi cột chặt sợi dây vòng ra sau đầu, lập tức chỉ "a a" nói không ra lời.
Cố đè hai người họ từ biệt thần án, ba bốn mươi tên ngục tốt đẩy Thẩm Luyện đi đằng trước, Thẩm Cổn ở phía sau, đẩy ra khỏi cửa lao, đưa lên xe chở tù. 500 thân quân cùng đao phủ thủ tiếp nhận người đến, họ vây quanh ra khỏi phủ tổng đốc, quây thành một vòng. Dẫn tới vô số bách tính theo đuôi đứng xem, hỏi phạm nhân trên xe chở tù là ai.
Liền có người ngửa mặt nhìn Phạm do bài, rồi lớn tiếng đọc lên, mọi người mới biết, không ngờ là Thẩm tiên sinh từng viên môn mắng tướng, cùng con của ông ta, họ không khỏi mặt mày dò xét, tâm tình xem náo nhiệt lúc trước đã không còn sót lại... Bách tính cũng không mù, tự nhiên biết ai đúng ai sai, biết Thẩm Luyện Thẩm tiên sinh đó tới cùng là lên tiếng nói cho ai!
Tin tức truyền ra, càng nhiều bách tính đổ xô ra xem, cả con đường đều là lưng đè lêm vai, vai tựa lưng, chật như nêm cối. Họ cũng không có ý nghĩ gì khác, tất cả chỉ muốn đưa tiễn Thẩm tiên sinh.
Tốc độ tiến lên của xe tù rất thong thả, đao phủ đứng ở hai bên có chút bất an, họ dùng Quỷ Đầu đao kề lên cổ hai người, nếu có người muốn cướp xe tù, chỉ cần trong nháy mắt, là có thể cho hắn hai cái đầu lâu.
Một lão đầu râu quai nón hoa râm, giống như là thủ lĩnh của đao phủ, lão thấy được cảnh trên đường đi thì không khỏi cảm thán nói:
- Chúng ta làm cái nghề này đã 30 năm rồi, tự tay tiễn phạm nhân cũng hơn 1000 người, nhưng chưa từng gặp qua tình cảnh này...
Đao phủ trẻ tuổi bên cạnh nói:
- Đúng vậy, hôm nay người xem náo nhiệt cũng nhiều thật.
- Mắt chó của ngươi bị mù à! - Lão đầu mục mắng: - Không thấy hôm nay có khác biệt gì so với trước kia sao?
- Đích thật là có chút khác à. - Một đao phủ khác nói: - Người nhiều hơn không ít, nhưng không ồn ào như ngày xưa.
- Không sai. - Lão đầu mục gật đầu nói: - Biết vì sao không?
- Vì sao? - Mấy đao phủ cùng nhau hỏi.
- Bởi vì thường lui tới đều là xem náo nhiệt.
Lão đầu mục nghiêm mặt nói:
- Hôm nay mọi người là tới để tiễn đưa!
Nói đoạn thấp giọng phân phó hai đao phủ:
- Đợi lát nữa làm lưu loát chút, đừng để cho Thẩm gia khó chịu.
Đao phủ chém đầu cũng có học vấn, có thể một đao đầu thân mỗi cái mỗi nơi, nhưng ngay cả chút cảm giác cũng không có, cũng có thể một đao chém đứt nửa bên, nửa bên thì còn dính lại, khiến người muốn sống không được...Điểm này không phải khác nhau ở tay nghề, mà là vấn đề có tiền hay không thôi.
Nhưng dù họ có thấy tiền sáng mắt, cũng không dám mạo hiểm bị người toàn thành căm hận, có chủ ý đối với Thẩm Luyện.
~~
Cũng may thành Tuyên Phủ không lớn, đội ngũ áp giải dạo phố mặc dù đi với tốc độ của rùa, trước buổi trưa xe tù vẫn đến được ngã tư đường, nơi đó có pháp trường đã dựng sẵn. Các ngục tốt kéo hai cha con xuống xe tù, đem Thẩm Luyện mặt nam lưng bắc, đem Thẩm Cổn mặt bắc lưng nam, hai người đưa lưng về nhau ngồi xuống, chỉ chờ buổi trưa canh ba giám trảm quan đến khai đao.
Bách tính cũng tất cả đều đi theo tới đây, họ vây kín pháp trường chật như nêm cối. Trong vô số đầu người nhung nhúc, có vô số cặp mắt chất chứa lửa giận hừng hực, đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Luyện trên đài hành hình.
Thân binh phủ tổng đốc phụ trách cảnh giới hết sức khẩn trương, trường thương súng etpigôn đều quay về bách tính xem hình, bầu không khí vô cùng khẩn trương, rồi lại an tĩnh đến mức quỷ dị, giống như trong nháy mắt trước khi bão tố sẽ tới.
Rốt cuộc an tĩnh bị phá vỡ, đầu phố phía đông chợt nhao nhao lên. Vô số ánh mắt đều nhìn qua, đoàn người liền bắt đầu khuấy động.
Thiên hộ thụ trách bảo an khẩn trương, quát lớn:
- Giám trảm quan tới rồi! Ngăn mọi người tránh ra một con đường!
Các thân binh liền dùng cán thương đuổi đi bách tính lấn chiếm đường, quát lên:
- Về phía sau! Lui về phía sau!
Nhưng đoàn người vẫn đổ xô về phía trước.
Thiên hộ thầm nghĩ: "Cũng may chuẩn bị đầy đủ rồi." liền mệnh 100 sĩ tốt, dọn ra từng cái ghế dài, đứng ở tiền tuyến phía sau binh sĩ, dùng roi da quất loạn lên đám "điêu dân" đang ra sức chen lấn... Rốt cuộc dọn ra một thông đạo cho Lộ Giai cùng vệ đội của hắn, để cho giám trảm quan đại nhân vì chen chúc mà có chút chật vật đi lên pháp trường.
Chỉnh ngay ngắn y quan, Lộ Giai ngồi sau đài giám trảm được dựng lên tạm thời. Nhưng hắn còn chưa bình ổn hơi thở thì chợt thấy một nam tử thân hình nhỏ gầy chui qua phòng tuyến của thân binh phủ tổng đốc, vừa chạy tới phía mình, vừa cố mà la lên:
- Không được giết Thẩm công, ông ấy bị oan!
Lúc này trong đám người cũng có người la theo:
- Không được giết Thẩm công, ông ấy bị oan!
Theo đó càng có nhiều người la lên, đoàn người thoáng cái dân tình kích động, đổ xô lên trước như thủy triều, cầm roi quất cũng vô dụng.
Thiên hộ phụ trách bảo an nóng nảy, lớn tiếng hạ lệnh:
- Bắn súng!
"Đoàng đoàng đoàng...đoàng đoàng..."
Tiếng súng liên tiếp mà dày đặc nổ vang, ánh lửa bắn ra bốn phía, một làn khói trắng thổi qua, mọi người kinh hoảng thân thể của chính mình, phát hiện cũng không ai thụ thương.
- Lần này là bắn lên trời!
Thiên hộ dùng khí lực lớn nhất uy hiếp bách tính:
- Lần sau ai còn gây rối nữa thì bảo đảm đầu kẻ đó nở hoa!
Nhưng đoàn người vẫn còn gây rối không ngừng, làm cho các thân binh duy trì trật tự càng khẩn trương, đâm tới đâm lui, không ngừng lớn tiếng quát, hỏa súng thủ cũng nhắm họng sụng vào bách tính ở hàng trước, tùy thời chuẩn bị nổ súng.
Cùng lúc đó, một số thanh niên lưng giấu kiếm cung tiễn đã nhân cơ hội mò sấn tới hàng đầu tiên... Đó là những đồ đệ mà Thẩm Luyện dạy dỗ tại Tân Bảo An, những thanh niên không biết trời cao đất rộng này thật sự chuẩn bị cướp pháp trường!
Song phương cách nhau không tới sáu xích, một trận chiến đủ để hủy diệt vô số người đảo mắt sẽ bắt đầu rồi. Nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lộ Giai, chờ hắn ném xuống thẻ chấp hành tử hình.
Lộ Giai đang đợi, bởi vì buổi trưa canh ba giết người là thời gian trời định, không thể sớm cũng không thể trễ. Trong quá trình chờ đợi Lộ Giai nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một màu xanh như tắm, mặt trời treo cao chính giữa bầu trời, nó cũng thong thả trôi về tây.
- Buổi trưa canh ba đã đến, hành hình! - Lộ Giai quyết định giải quyết nhanh chóng, ném thẻ xuống!
Đoàn người trở nên nhao nhao, có người bắt đầu xông vào trong!
Thấy một màn như vậy Lộ Giai luống cuống, thầm nghĩ đây cũng tính là bạo động rồi. Hắn liền dùng hết khí lực cao giọng nói:
- Mau, giết người!
Các đao phủ giơ đao lên, Thẩm Luyện nhìn con trai đã tốt hơn nhiều, trong ánh mắt ông tràn đầy áy náy.
Cuối cùng ông chuyển ánh mắt đến đầu phố vắng vẻ ở đằng xa, chờ mong có kỳ tích xảy ra...