Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tây Du Diễm Ký

Chương 11: Khốn Yêu Thần Tháp (2)

Chương 11: Khốn Yêu Thần Tháp (2)


Sơn môn nơi chánh điện kia, bốn chữ lớn "Quan Âm Thiền Viện" viết đầy hùng hồn hữu lực. Đường Tiểu Huyền cảm giác như thể thấy được hai vương giả tự thân. Nhớ tới Đường Tăng nhập tự cần phải bái, liền vội vàng nói:

- Đệ tử thường cảm Bồ Tát thánh ân, chưa kịp khấu tạ. Nay gặp thiền viện, tựa như gặp Bồ Tát thường, vừa vặn bái tạ.

Lời này nói ra vô cùng rõ ràng, càng có vẻ một thân phật tính.

Vị hòa thượng kia liền tranh thủ mở ra cửa đại điện. Gặp Đường Tiểu Huyền một bộ dáng trang nghiêm, quỳ gối trước lối vào tượng thần kim sắc mà chín bái, tiểu hòa thượng liền đi bồn chồn. Tôn Ngộ Không vào điện, thấy cái chuông lớn kia dùng hai sợi dây thừng treo trên xà nhà, nghịch tâm nổi lên, thân thể một tung liền nhảy lên, rung đùi đắc ý. Cái chuông lớn liền vang lên, nghe tiếng chuông vang, Tôn Ngộ Không càng thêm hưng phấn cười không ngớt, liền đem chuông đánh đến không yên, kinh động chúng tăng trong tự viện đều chạy tới xem.

Đường Tiểu Huyền thấy Tôn Ngộ Không cao hứng, cũng không ngăn cản, bởi vì trên đường đi hắn được Tôn Ngộ Không giúp đỡ rất nhiều, đối với hắn liền có chút phóng túng.

Đường Tiểu Huyền nhớ rõ tại tự viện này có một kiếp nạn, chính là bị lão Viện chủ nơi này mượn đi chiếc áo cà sa gấm lan, sau đó bị Hắc Phong Quái ở Hắc Phong Sơn trộm mất. Nghĩ đến dù sao cũng có thể lấy lại áo cà sa gấm lan, Đường Tiểu Huyền đương nhiên không lo lắng, mặc cho tình thế phát triển. Quả nhiên, Tôn Ngộ Không cùng lão Viện chủ kia đấu khẩu, đem áo cà sa gấm lan cho lão Viện chủ kia quan sát.

Đến buổi tối, Đường Tiểu Huyền theo thường lệ lại để Tôn Ngộ Không bày hạ kết giới thời gian. Sau khi hắn tiến vào bên trong liền hỏi:

- Ngộ Không, không biết kết giới thời gian này, có phải là sợ lửa?

- Hả? Không có việc gì, không có việc gì, kết giới thời gian của ta chính là cùng bên ngoài ngăn cách, đại hỏa đốt không đến bên trong đâu, sư phụ cứ việc yên tâm tu luyện.

Tôn Ngộ Không chắc chắn nói.

- Nga... chính là, nếu như Bạch Long mã ở bên ngoài, bị hỏa thiêu đến thì làm sao bây giờ?

Đường Tiểu Huyền nhớ rõ lão Viện chủ kia buổi tối muốn phóng hỏa thiêu chết mình.

- Ha ha! Sư phụ quá lo lắng! Tiểu Bạch Long chính là long tử của Đông Hải Long Vương, ngài ngẫm lại, bọn họ là trông nom cái gì? Đại hỏa đến mấy cũng vô pháp thiêu chết Tiểu Bạch Long đấy.

Tôn Ngộ Không cười lớn nói, cười đến đầu khỉ chuyển loạn, hai tay loạn dao động. Kỳ thật trong nội tâm đối với hành vi Đường Tiểu Huyền quan tâm Tiểu Bạch Long, lại cảm giác được một tia ấm áp.

- Nga, vậy cũng tốt, chúng ta cứ yên tâm tu luyện đi, bất quá, sáng mai con phải đi tìm chúng ta áo cà sa gấm lan.

Đường Tiểu Huyền lại một lần nữa nhắc nhở.

- Hả? Tìm tìm, hì hì.

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, trong khoảnh khắc bất an, thấy Đường Tiểu Huyền tiến vào trạng thái tu luyện, trong lòng hắn cũng âm thầm cao hứng, dù sao bản lĩnh của sư phụ tăng lên một chút, thì càng thêm an toàn, đây chính là chuyện tốt. Trên đường đi Tôn Ngộ Không ra sức giáo Đường Tiểu Huyền tu luyện như vậy, chính là vì mục đích này.

Đường Tiểu Huyền đã biết rõ kết giới thời gian không sợ hỏa, hắn cũng yên lòng mà tu luyện đạo pháp của mình. Hắn chậm rãi vận chuyển pháp lực thấp kém của mình, kỳ vọng có thể từ từ tăng lên một ít. Trải qua nửa tháng cố gắng, hắn cảm thấy pháp lực của mình xác thực đang dần dần tiến bộ, điều này khiến Tôn Ngộ Không cao hứng vô cùng, tuy nhiên Đường Tiểu Huyền đối với tốc độ tăng lên công lực của mình vẫn không hài lòng.

Kỳ thật Đường Tiểu Huyền không biết rằng, người tu đạo cũng không phải mỗi ngày đều có tiến bộ rõ ràng, có thậm chí mấy năm, mấy chục năm cũng không nhất định có thể tiến bộ một chút. Tốc độ tiến bộ hiện tại của hắn đã tương đối nhanh. Tuy nhiên vẫn chưa đạt được cái gọi là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng có thể tu luyện ra pháp lực rồi!

Đường Tiểu Huyền không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy linh lực của mình ở đan điền dần dần tụ tập, tạo thành từng viên như đậu xanh, nhỏ bằng hạt đậu màu vàng kim! Lúc này mới mấy tháng, vậy mà thật sự Kết Đan rồi! Điều này cho thấy Đường Tiểu Huyền sẽ tiến vào Kim Đan kỳ trong công pháp Đạo gia, mặc dù lúc này mới chỉ là sơ kỳ.

Trong lúc rảnh rỗi, Tôn Ngộ Không liền từ kết giới thời gian đi ra, chạy đến thượng giới tìm Thái Thượng Lão Quân, giữ chặt hắn nói:

- Lão Quân, ta bảo vệ Đường Tăng đến Tây Thiên thỉnh kinh, trên đường đi quá nhiều gian khổ, ta muốn... mượn ngài mấy viên kim đan, để sư phụ ta ăn, có thể trường sinh bất lão, như vậy sẽ thật tốt!

- Hả? Mượn... Kim đan?

Thái Thượng Lão Quân thấy là Tôn Ngộ Không, kẻ đã từng ăn sạch tất cả kim đan của hắn, liền không nhịn được toàn thân run rẩy – từ sau lần Tôn Ngộ Không ăn trộm tiên đan của hắn, hắn mắc phải chứng bệnh cứ thấy Tôn Ngộ Không là phát run.

- Đúng vậy, đúng vậy, lần này không phải để ta ăn đâu, là cho sư phụ ta ăn, dù sao ngài Thái Thượng Lão Quân có rất nhiều tiên đan, cho ta mấy viên cũng không sao.

Tôn Ngộ Không lại làm nũng với Thái Thượng Lão Quân.

- Ai... Được rồi, bất quá...

Thái Thượng Lão Quân biết Tôn Ngộ Không là người khó dây vào, nếu không cho hắn kim đan, chỉ sợ hắn sẽ đại náo một phen ở đây, đành phải nhìn xung quanh một chút rồi cẩn thận nói:

- Đại Thánh, ta có thể cho ngươi mấy viên, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết! Việc quản lý kim đan ở thiên đình rất nghiêm khắc đấy.

- Được rồi, được rồi, cảm ơn ngài, Thái Thượng Lão Quân.

Sau khi Tôn Ngộ Không tiếp nhận ba viên tiên đan, vẫn cảm thấy chưa đủ, liền nháy đôi mắt hỏa nhãn kim tinh nói ra:

- Lão Quân, ngài cho ít quá vậy? Chỉ có ba viên thôi sao?

- Ngươi cái đầu khỉ này, sư phụ ngươi chỉ là thân thể phàm thai, ăn một viên cũng đã có thể trường sinh bất lão rồi, nếu ăn hai viên thì... Ai... Không được, không được, hắn sẽ không chịu nổi đâu.

Thái Thượng Lão Quân có chút hối hận, vươn tay nói:

- Đại Thánh, vì thân thể của sư phụ ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được để hắn ăn viên kim đan thứ hai, ngươi trả lại cho ta đi.

- Hả? Vì sao chỉ có thể ăn một viên? Ta muốn sư phụ ta trở thành cao thủ pháp lực cao cường, thỉnh kinh trên đường cũng an toàn hơn!

Tôn Ngộ Không vuốt ve ba viên kim đan trong tay, hỏi.

- Ai... Đại Thánh, ngàn vạn lần chỉ để Đường Tăng ăn một viên thôi!

Thái Thượng Lão Quân bất an dặn dò:

- Nếu như Đường Tăng ăn chết, Quan Âm Bồ Tát cũng không tha cho ta và ngươi đâu.

- Hảo hảo, lão Tôn nhớ kỹ.

Tôn Ngộ Không không nghe hắn lải nhải nữa, kim quang lóe lên rồi rời khỏi Đâu Suất cung, trở lại kết giới thời gian của Đường Tiểu Huyền.

Chờ rất lâu, Đường Tiểu Huyền mới tỉnh lại từ tu luyện, Tôn Ngộ Không lập tức lấy ra một viên tiên đan nói:

- Sư phụ, ngài xem ta mang đến cái gì cho ngài đây?

- Hả? Đây là...

Đường Tiểu Huyền nhìn vật hình viên châu lấp lánh ánh kim, nằm trong móng vuốt khỉ của Tôn Ngộ Không, trong suốt long lanh, vô cùng hấp dẫn người, không khỏi kích động nói:

- Chẳng lẽ... là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân?

Đường Tiểu Huyền cố gắng nuốt một ngụm nước miếng lớn, mím môi, đè nén tình cảm kích động trong lòng. Tôn Ngộ Không thật sự đối tốt với mình quá.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch