Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 6: Linh Giới Biểu Thuyền (1)

Chương 6: Linh Giới Biểu Thuyền (1)


U lục hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trên thân, huyết nhục cùng xương cốt hóa thành linh thể mờ ảo trong liệt diễm, Duncan chấp chưởng lấy bánh lái Thất Hương Hào giữa biển lửa. Cảm giác của hắn phảng phất theo ngọn lửa lan tràn ra ngoài, cuối cùng bao trùm cả chiếc thuyền.

Nguyên lai, nó căn bản không cần thuyền viên.

Thất Hương Hào tự giương buồm, chỉ cần thuyền trưởng cầm lái, nó tùy thời có thể xuất phát.

Trong khoảnh khắc hỏa diễm u lục bốc lên, Duncan lâm vào bối rối ngắn ngủi. Nhưng nhờ kinh nghiệm thăm dò trên thuyền mấy ngày qua, hắn đã gặp không ít hiện tượng siêu tự nhiên, cưỡng ép trấn định lại, không buông tay khỏi bánh lái trong những giây phút mấu chốt.

Hiện tại, hắn rốt cục xác định ngọn lửa này là một loại "Lực lượng" vô hại đối với hắn. Tạm thời chưa xét việc thân thể có thể khôi phục hay không, ít nhất hiện tại, lực lượng này đang trợ giúp hắn chưởng khống con thuyền u linh dưới chân.

Âm thanh biển động reo hò trong đầu dần rút đi, Duncan cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Thất Hương Hào truyền đến đủ loại "Xúc cảm" khó tả, như thể nó là một phần thân thể hắn. Dù hắn vẫn chưa có đủ tri thức và kinh nghiệm của một thuyền trưởng thực thụ, nhưng ít ra, hiện tại hắn có khả năng tự mình khống chế con thuyền này.

Cánh buồm linh thể, như tơ như sương, được kéo lên trên cột buồm, vô số buồm phụ trợ và buồm bên bắt đầu tự điều chỉnh góc độ. Khí lưu trên mặt biển hỗn loạn tưng bừng, nhưng những cánh buồm linh thể kia dường như hấp thụ được động lực nhất quán từ trong loạn phong vô hình. Thất Hương Hào khổng lồ chấm dứt cuộc phiêu lưu vô định trước đó, bắt đầu ổn định lại dưới sự thúc đẩy của cánh buồm.

Duncan thử chuyển động bánh lái, lực phản hồi chân thực truyền vào đầu hắn. Hắn cảm nhận được thân tàu khổng lồ dưới chân rốt cục bắt đầu chuyển hướng, cố gắng rời xa vùng sương mù vô biên vô tận phía trước.

Nhưng tốc độ chuyển hướng này dường như vẫn chưa đủ. Vùng nồng vụ vô biên vô tận kia vẫn từng chút tới gần. Từ ống đồng bánh lái, tiếng la the thé của đầu dê rừng vang lên: "Chú ý, sắp tới cực hạn hiện thực rồi... Chúng ta sắp rơi vào Linh giới! Thuyền trưởng, chúng ta cần..."

"Ta đang làm đây!" Duncan gào lớn, cắt ngang tiếng đầu dê rừng, "Thay vì ồn ào ở dưới đó, ngươi không nghĩ xem có thể giúp gì được không!"

Đầu dê rừng im bặt trong nháy mắt. Ngay khi Duncan tưởng rằng nó đã yên tĩnh, trong ống đồng lại đột nhiên vang lên tiếng hô khàn khàn, thê lương, thậm chí khiến người rùng mình: "Cố lên! Cố lên! Cố lên!"

Duncan: "...?"

Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh mất đi cảm giác chân thực. Hắn chấp nhận dị tượng mình gặp phải, chấp nhận lực lượng siêu nhiên trên con thuyền, thậm chí chấp nhận việc bị một đoàn lục hỏa chậm rãi thiêu đốt, nhưng dù thế nào, hắn cũng không ngờ rằng đầu dê rừng, thứ từ đầu đã cho hắn cảm giác quỷ dị nguy hiểm tột độ, giờ phút này lại có hành động kỳ lạ như vậy... Cái thứ tà môn này vốn dĩ đã rất tà môn, nhưng giờ phút này thật sự quá tà môn!

Nhưng vùng nồng vụ không ngừng tới gần không cho Duncan thêm cơ hội suy nghĩ hay oán thán. Dù Thất Hương Hào đã bắt đầu chuyển hướng cực nhanh - xét đến thân thuyền khổng lồ của nó, tốc độ chuyển hướng này có thể dùng từ "trôi đi" để hình dung - nhưng nồng vụ phương xa dường như có ý thức đuổi theo con mồi trước mắt. Biên giới của nó tỏa ra từng mảng sương mù mỏng manh, lan tràn với tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt bao phủ cả vùng không gian quanh Thất Hương Hào.

Ngay khi sương mỏng dâng lên trên mặt biển, Duncan cảm nhận rõ ràng một sự biến đổi quỷ dị trong môi trường xung quanh. Sắc trời lập tức trở nên ảm đạm đặc biệt, và nước biển màu lam không biết từ khi nào đã nổi lên vô số sợi dây nhỏ màu đen. Những sợi dây màu đen đó, như tơ nhện, như lông tơ, trôi lên từ đáy biển, và với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhuộm cả vùng hải dương thành một màu đen kịt.

Trong sương mỏng, dường như có vô số vật thể lờ mờ đang nổi lên.

"Chúng ta rơi vào Linh giới rồi!" Tiếng "cổ vũ" ồn ào và quỷ dị của đầu dê rừng rốt cục ngừng lại. Tiếng quát tháo của nó không hiểu sao nghe như vọng đến từ nơi cực kỳ xa xôi, kèm theo vô số tiếng thì thầm trầm thấp, tinh mịn, như thể có vô số thanh âm tràn ngập ác ý đang vây quanh Duncan: "Nhưng Thất Hương Hào vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống! Thuyền trưởng, nắm chắc bánh lái! Trước khi chìm xuống đáy biển sâu thẳm, Thất Hương Hào vẫn có động lực duy trì hướng đi, chúng ta vẫn có thể thoát ra!"

"Điều kiện tiên quyết là ta phải biết lái đi đâu!" Duncan thấp giọng quát, giọng hắn lẫn với tiếng ngọn lửa xanh lục thiêu đốt lách tách, như vọng lên từ Địa Ngục: "Ta đã mất phương hướng rồi!"

"Trực giác, thuyền trưởng, trực giác!" Tiếng đầu dê rừng hô lớn trong ống đồng: "Trực giác của ngài còn chuẩn hơn cả ô vạch trên hải đồ!"

Duncan: "..."

Một cỗ cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, nhưng Duncan không còn khí lực để đấu võ mồm với một cái đầu dê rừng tà môn. Nếu đối phương nói cần nhờ trực giác, vậy hắn dứt khoát cứ liều một phen.

Lần theo chút cảm giác còn sót lại trước khi sương mù dâng lên, hắn dùng sức nắm chặt bánh lái trong tay, dốc toàn lực chuyển về hướng mà hắn tin tưởng nhất.

Thất Hương Hào từ trên xuống dưới phát ra những tiếng rít gào rợn người. Thân tàu khổng lồ vạch ra một đường vòng cung kinh người trên mặt biển đã hoàn toàn hóa thành màu đen kịt. Cuồng phong gào thét, sương mù xoay quanh, và trong sắc trời mờ tối và sương mù đó, Duncan liếc mắt chợt thấy có thứ gì đó dường như đang dần hiện ra trong sương mù.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch