Không phải cứ xấu xí là lại thích đi trêu chọc những người có chút ưu điểm, có chút thanh tú để tìm kiếm cảm giác tồn tại sao.
Thấy An Niệm Cửu là một đại mỹ nhân đi ngang qua, đám gia hỏa kia mắt cũng không dám nhìn nhiều một cái, chỉ dám nhìn chằm chằm phía trước mà đi.
An Niệm Cửu khẽ cười một tiếng, lũ tiểu tử xấu xí này, đã bị ta bí mật dạy dỗ mấy lần, đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ít nhất là khi trông thấy ta, chúng nó xem cũng không dám xem nhiều lấy một cái.
Nàng biết rõ thời đại này rất kỳ quái, thanh danh của nữ nhân quả nhiên so với nam nhân còn quan trọng hơn.
Nàng cố ý đi cảnh cáo chúng một phen, nếu không sau này bị bắt gặp, cũng không phải chuyện dễ dàng.
An Niệm Cửu sắp về đến nhà, nhìn thấy Dương Dật từ đằng xa đi tới, mắt nàng sáng ngời.
Ngay lập tức nàng liền chú ý đến, hắn đang tiến gần nhà mình, có lẽ hắn đến tìm hai vị ca ca của ta.
Chuyện này... Đại sự không ổn rồi!
Nghĩ vậy, nàng nhanh chân hơn, đuổi kịp Dương Dật trước khi hắn kịp gõ cửa.
An Niệm Cửu nở nụ cười rạng rỡ như hoa hồng, kiều diễm ướt át, xinh đẹp động lòng người, phô bày vẻ đẹp của mình.
Dương Dật nghĩ đến những lời mẹ đã nói với hắn trước khi hắn đến đây.
Bất quá, hắn mới nghe được một nửa đã xấu hổ bỏ chạy.
Ở cái tuổi thanh niên này, ai chẳng sớm xuân tâm manh động, nhưng những đối tượng khác thì hắn lại chẳng mấy hứng thú, tự nhiên không tích cực.
An Niệm Cửu xinh đẹp như vậy, còn hơn cả mấy cô nương trong thành.
Dương Dật cũng như bao thanh niên khác trong thôn, đối với An Niệm Cửu xuân tâm nhộn nhạo.
Chỉ tiếc, An Niệm Cửu ở trong thôn, đối với những người trạc tuổi mình, cũng không thân thiết với ai cả.
Cũng không biết hoa sẽ rơi vào nhà ai đây?
Thấy An Niệm Cửu giãy giụa trong sông, hắn không chút do dự nhảy xuống, cứu nàng lên.
Lúc đó hắn chỉ muốn cứu người, căn bản không nghĩ đến việc dùng chuyện này để uy hiếp, ép nàng gả cho mình.
Mẹ hắn nói, nếu An gia không cự tuyệt, thì tám chín phần mười là sẽ đồng ý.
Bà còn bảo hắn tranh thủ thời gian này, thể hiện tốt một chút.
Thế nên, hắn đã mua một ít táo xanh ở trên trấn, vốn định mang về cho nhà người ta nếm thử.
Mẹ hắn giữ lại một ít, còn lại đều bảo hắn mang đi hết.
"Ngươi... Ngươi thích ăn táo sao?" Dương Dật, vành tai trắng nõn ửng đỏ, mắt không chớp nhìn nàng, trong mắt như chứa đầy tinh quang.
Mỹ nhan bạo kích ×10!
An Niệm Cửu nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của hắn, nuốt một ngụm nước bọt, tim đập rộn lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ngày càng tuấn tú của hắn, trong mắt chỉ còn lại vẻ đẹp của hắn.
Nàng đã chẳng còn để ý hắn đang nói gì, An Niệm Cửu khẽ nói: "... Thích."
Hai người đứng rất gần nhau, Dương Dật mừng rỡ, tươi cười rạng rỡ đưa giỏ táo cho nàng.
An Niệm Cửu tay cầm đồ vật, theo bản năng nắm chặt lại, tay Dương Dật đã buông ra, nàng chỉ chạm vào mu bàn tay hắn, nhanh tay lướt qua một cái.
Chạm vào tay nàng rồi...
Dương Dật choáng váng, trong đầu chỉ còn lại ý niệm đó.
Tay của An An, vừa mềm vừa mịn.
Hắn xấu hổ cúi đầu, tự trách vì những ý nghĩ không đứng đắn của mình, hai người bọn họ còn chưa biết có thể đính hôn hay không nữa mà.
Đặc biệt là cảm giác ánh mắt của An Niệm Cửu, dường như đang rơi trên người hắn?
Dương Dật ngẩng lên, phát hiện An Niệm Cửu không hề nhìn mình, hắn yên tâm, chỉ là hắn tự đa tình thôi.
Mẹ hắn cố ý tạo cơ hội cho hắn, đương nhiên hắn không thể bỏ lỡ.
Bà muốn hai người bồi dưỡng một chút tình cảm trước.
Dương Dật lấy hết dũng khí, nhìn nàng, nghiêm túc nói: "An đồng chí, cô có thích ai không?"
Nếu không tranh thủ cho mình một phen, hắn cảm thấy mình nhất định sẽ hối hận.
An Niệm Cửu nhìn hắn, liếc mắt là biết ngay tâm tư của chàng thanh niên được nuông chiều trong nhà này.
Lòng nàng ngứa ngáy, miệng khô lưỡi rát, nàng đành không làm gì để chuyển dời sự chú ý của mình.
Nàng sợ mình không kiềm chế được.
Nếu hai người bọn họ làm ra chuyện gì ở nơi công cộng này, sẽ làm hỏng thanh danh của cả hai nhà.
Đó không phải là điều nàng muốn thấy.
Ở kiếp này, người nhà của nàng rất tốt, nơi này cũng rất tốt.
An Niệm Cửu cất giọng khàn khàn, pha lẫn chút quyến rũ: "Ta có người mình thích."
Dương Dật nghe được câu trả lời này, thoáng cái ngây người ra, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Trong lòng không biết vì sao, lại khó chịu vô cùng.
Cứ như là vừa bị bệnh vậy.
"... Xin lỗi." Biểu tình Dương Dật lúc này, trông như sắp khóc đến nơi.
An Niệm Cửu liếm liếm môi, khiến nó thêm một tầng nước, trông càng thêm ngon miệng.
Giọng nàng mang theo một chút dụ hoặc: "Ngươi không muốn biết, tên người ta thích là gì sao?"
Dương Dật trừng lớn mắt nhìn nàng, người này thật sự là quá đáng!
Nàng có người mình thích đã đành, còn muốn nói cho mình biết, là ai nữa chứ!
Nhưng hắn vẫn không cam tâm, muốn xem là ai, người đó rốt cuộc có gì mà được nàng thích!
"Tên là gì?"
Đôi môi đỏ mọng của An Niệm Cửu hé mở, thốt ra hai chữ: "Dương Dật."
Dương Dật theo bản năng thầm mắng: Dương Dật cái thằng nhóc này...
Một giây sau, Dương Dật đột nhiên kịp phản ứng:
"Cô..."
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới~
Chúc các tiểu tiên nữ mọi việc thuận lợi~ Vạn sự như ý~
Hãy bình luận thật nhiều vào nhé!
Thời gian cập nhật thường là sáu giờ tối, hôm nay năm mới nên cập nhật sớm một chút~
Bình luận của các bạn là động lực của tôi, đến lúc đó có thể mười chương liên tục, xem thái độ của mọi người thế nào nhé~ (điên cuồng ám chỉ)
Cảm ơn bạn đã ném bá vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2019-12-30 21:46:26 đến 2019-12-31 23:47:20~
Cảm ơn bạn nhỏ đã ném lôi: thư ngôn 1 quả;
Cảm ơn bạn nhỏ đã tưới dịch dinh dưỡng: ngọc cùng cá chi ngộ 10 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!