An Niệm Cửu từng bước tiến lại gần: "Vậy sao anh lại tránh tôi? Anh không thích tôi à?"
Dương Dật lắc đầu, bối rối giải thích: "Hai chúng ta đứng gần quá, như vậy để người khác thấy thì không hay."
An Niệm Cửu đè nén sự hưng phấn của mình, đến đây hôm nay đã là quá nhiều rồi, tiến thêm nữa, nhỡ đâu làm hắn sợ thì sao?
"Vậy thì, tôi tha thứ cho anh đó."
"Ừ!"
An Niệm Cửu nhìn xung quanh, quan sát bên ngoài nhà một hồi, đề phòng có người trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai người bọn họ nên tạm thời rút lui khỏi đây thôi, An Niệm Cửu đề nghị: "Chúng ta đi chỗ khác đi dạo được không?"
Dương Dật lập tức gật đầu: "Được, chúng ta đi luôn."
"Nhưng mà, anh cầm quả táo xanh, có muốn mang về để lại không?"
Cầm đi ra ngoài, hình như không tiện lắm.
An Niệm Cửu liếc hắn một cái, nếu nàng mang cái giỏ này vào, nàng còn lâu mới ra được, hơn nữa Dương Dật chắc chắn sẽ bị giữ lại.
"Chúng ta vừa đi vừa ăn cũng được mà."
An Niệm Cửu nhìn mấy quả táo xanh trong giỏ, trên đó còn đọng nước, là vừa rửa sạch sẽ rồi mang đến.
Dẫn người ra phía ngoài, An Niệm Cửu nheo mắt, ở đây không thấy ai cả... Rất thích hợp để làm vài chuyện xấu...
Nhưng nghĩ kỹ lại, thôi vậy, nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy thì thật không hay.
Hai người đi cùng nhau, khoảng cách giữa hai người gần bằng một người.
An Niệm Cửu cầm một quả táo lên, tò mò nhìn hắn: "Đây là táo anh rửa sạch mang đến à?"
Dương Dật ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào nói: "Là anh mua ở trên trấn về, sau đó tự tay rửa sạch sẽ rồi mang đến, em cứ yên tâm đi, anh rửa mấy lần liền, sạch lắm."
An Niệm Cửu nhìn vẻ mặt chăm chú giải thích của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, nói nhiều như vậy, An Niệm Cửu ném một quả vào miệng.
"Anh muốn ăn không?" An Niệm Cửu khẽ hỏi.
Dương Dật gật gật đầu.
Hai người cùng đi, như vậy xem như là hẹn hò, Dương Dật nghĩ vậy, nhiệt độ trên mặt vừa vất vả lắm mới hạ xuống, thoáng cái lại bùng lên.
Hắn không còn mặt mũi nhìn ai nữa, giờ phút này mình là cái dạng gì chứ?
Nàng có cảm thấy mình không có chút khí khái đàn ông nào không?
Dương Dật tuyệt vọng với hình tượng của mình rồi.
Cũng may, An Niệm Cửu đồng chí không tỏ vẻ ghét bỏ gì mình.
Dương Dật vừa định thò tay vào, An Niệm Cửu đã thò tay vào giỏ trước, lỡ tay chạm vào tay đối phương, Dương Dật giật mình rụt tay lại như bị bỏng.
Tự nhiên cảm thấy hôm nay sao nóng thế không biết?
An Niệm Cửu mỉm cười, lấy ra một quả táo, đưa vào tay hắn, tay hai người không tránh khỏi chạm nhau.
Dương Dật xoa xoa chỗ vừa bị chạm vào.
Chỗ đó mang theo hơi ấm nóng bỏng, theo bàn tay, theo huyết dịch, một mực rơi vào vị trí trái tim hắn.
"Thình thịch..."
Dương Dật ăn hết quả táo xanh kia, còn hạt táo, hắn vụng trộm giấu đi, bỏ vào túi, đây là do chính tay nàng đưa cho mình mà.
Phải cất đi, mang về thử xem có trồng được không.
An Niệm Cửu cùng hắn tản bộ, lòng thỏa mãn.
Dương Dật đi tới đi tới, phát hiện bọn họ rõ ràng đã đến bờ sông rồi.
Hơn nữa còn là con sông An Niệm Cửu bị ngã xuống, được hắn cứu lên ấy.
An Niệm Cửu không để ý nói: "Nơi này chính là nơi bắt đầu duyên phận của hai chúng ta."
Dương Dật gật đầu: "Anh cũng không ngờ, em lại thích anh."
Mấy cô nương trong thôn, dù thích Dương Dật, cũng sẽ không biểu lộ ra.
Hắn đẹp trai, nhưng có ăn được đâu.
Thật sự không phải đối tượng kết hôn tốt.
Nên chỉ dám đứng từ xa mà ngắm thôi.
Nam nữ tụ tập cùng nhau, sẽ bị người ta đàm tiếu.
Trừ phi là người đã kết hôn.
Công khai hẹn hò thì không thành vấn đề.
"Em có thích uống mạch nha không?" Dương Dật tìm một chủ đề mới.