Mẹ con cuối cùng cũng không giận nhau qua đêm. Ngày hôm sau, Qua Qua đã chủ động xin lỗi, và cả hai lại hòa thuận như lúc ban đầu.
Chẳng qua là Từ Hương Quyên buổi tối hôm đó đã suy nghĩ rất nhiều, tính nóng nảy của nàng cũng được kiềm chế không ít. Con cái lớn rồi, cánh đã cứng cáp, nàng mặc kệ, bởi quản cũng chỉ khiến bản thân thêm ngột ngạt.
Trước khi chồng nàng qua đời, trọng tâm của nàng đã đặt vào lũ trẻ. Sau khi chồng mất, nàng hoàn toàn dồn hết tâm sức cho chúng. Thế nhưng, con cái lớn rồi, không còn dựa dẫm vào mẹ nữa, mà mẹ cũng chẳng thể dựa vào chúng. Nàng đã một mình gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học, lo cho chúng cơm ăn áo mặc, cuối cùng cũng đã hoàn thành bổn phận của mình.
Chu Trình Ninh không nghĩ tới mình lại được vợ tặng chăn mới. Hôm nay ái nhân lại hầm cách thủy gà, lại còn cho hắn một chiếc chăn, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng sao?
Trong phòng vẫn sáng đèn dầu. Ngưu Ngưu đã ăn no nê đi ngủ, bình thường hai ba tiếng đồng hồ lại tỉnh một lần. Từ Hương Quyên thấy Qua Qua đã tự mình chui vào ổ chăn nằm gọn gàng chuẩn bị đi ngủ, bèn vén chăn của Chu Trình Ninh lên, vỗ vỗ người đàn ông đang ngơ ngác còn chưa biết chui vào ổ chăn.
Chu Trình Ninh lúc này hoàn toàn bối rối, tay chân cũng không biết đặt vào đâu, trông như khúc gỗ. Nghe Từ Hương Quyên nói, hắn bèn chui vào ổ chăn.
Vợ chồng bọn họ đã gần mười tháng không gần gũi phòng the. Ái nhân có ý đó sao?
Từ Hương Quyên chỉ là có chuyện muốn nói, không có ý gì khác. "Em mua cho anh một chiếc xe đạp. Sau này anh cũng có thể đạp xe đi làm."
"Không... Không cần, không xa lắm đâu." Còn muốn mua xe đạp cho hắn!
Xe đạp đắt lắm chứ!
"Sao lại không cần? Anh đi bộ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, đi xe mười mấy hai mươi phút là tới rồi. Mua xe đạp anh cũng có thể đèo người trong nhà chúng ta nữa chứ."
Chồng nàng phải hai năm nữa mới bắt đầu phát bệnh, nàng hiện tại phải dự phòng, lại còn phải giữ ấm tốt, nuôi dưỡng cơ thể thật rắn chắc.
Đến nỗi những chuyện khác, ví dụ như việc đi lại, nếu cứ để anh ấy mỗi ngày đi bộ trên đường một hai tiếng đồng hồ, nàng khẳng định chịu không nổi. Trong phạm vi khả năng cho phép, vẫn nên tạo điều kiện tốt hơn một chút cho chồng mình.
Hiện tại đã là năm 85 rồi, những năm sáu, bảy mươi thì trong nhà có một chiếc xe đạp có lẽ mọi người còn thấy hiếm thấy và lạ lùng, nhưng giờ đã là niên đại nào rồi, mua một chiếc xe đạp thì có sao đâu?
Chị gái nàng kết hôn năm 75 vẫn còn có sính lễ "tam chuyển nhất hưởng" (xe đạp, đồng hồ, máy khâu, radio) và cả bộ đồ gia dụng. Xe đạp đã có từ sớm, chị ấy còn để xe đạp ở nhà. Nhà mẹ đẻ cái gì cũng có, khi nàng muốn kết hôn, nàng đã cảm thấy nhà trai chỉ cần cho tiền sính lễ là được rồi, tiền mặt mới là thật.
Tiền thì đúng là thật, nhưng không có xe thì bất tiện biết bao... Cũng không thể hỏi ba mẹ xin xe đạp, xe đạp của ba mẹ cũng đã gỉ sét hết rồi, sao mà đi được?
"Mua xe đạp, liệu trong nhà có bị thiếu ăn không?"
Chu Trình Ninh từ bé đã phải chịu đói đến lớn. Lúc trước một mình sống qua ngày, ở trường học thuê ký túc xá, điều kiện tệ, nhà tắm và nhà vệ sinh đều là công cộng. Ba mẹ hắn lại mặc kệ hắn, chính hắn phải sống dè sẻn bằng học bổng. Sau khi đi làm, mỗi ngày hắn chỉ ăn cơm gạo, bánh bao, rau cải trắng, thỉnh thoảng lắm mới dám ăn một bữa thịt. Biết rõ tiền không đủ tiêu, hắn một tháng cũng phải chi đến 10 tệ. Giờ đây một gia đình lớn, ái nhân không cần hắn lo chuyện tiền nong, nhưng hắn cũng không dám chắc có thể mua nổi một chiếc xe đạp giá hơn trăm tệ hay không.
Lúc đầu Dì Tiền giới thiệu đối tượng cho hắn, cũng nói rõ các điều kiện: sính lễ 800 tệ. Hắn đã tiết kiệm được 1200 tệ, hoàn toàn có thể lấy được vợ. Điều kiện sống ở trường trung học quá tồi tệ, hắn cũng muốn có vợ con ấm áp bên gối, nên đã đáp ứng Dì Tiền để gặp mặt.
Vừa thấy mặt, ái nhân nhà hắn với đôi mắt sáng ngời, hiền lành đã tiến đến gần hắn hít hà. Khiến hắn cứ nghĩ trên người mình có mùi gì đó khó chịu, mà rõ ràng trước đó hắn đã tắm rửa sạch sẽ, cố ý kỳ cọ xà phòng hai lần. Bị nàng hít hà đến mức mặt cũng đỏ bừng, lúc này chợt nghe ái nhân nói với Dì Tiền: "Đúng, là anh ấy rồi."
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảm thấy có thể giao hết 1200 tệ mà mình đã tiết kiệm được cho nàng.
Nhưng đừng nói 1200 tệ, kết hôn ba bốn năm, ngay cả 2000 tệ cũng đã tiêu gần hết rồi.
Từ Hương Quyên: "Chuyện ăn uống anh không cần lo, sẽ không bị đói đâu, đủ cả.