Dương Hạnh Nhi giải đáp những điều Dương Đào Nhi còn mê hoặc, thậm chí có nhiều lúc, nàng so với Dương Đào Nhi còn khó đoán hơn.
Ngô Anh Ngọc sau này không thể sinh dục, tại Dương gia cảnh ngộ của nàng càng thêm gian nan.
Dương Lục Hổ xưa nay vốn không phải là trượng phu biết săn sóc, trước kia tâm tình không vui còn thường nặng lời với nàng, lúc nổi giận động tay động chân cũng là chuyện thường, lần này lão Dương gia tuyệt tự tại chỗ hắn, tất nhiên sẽ không thương tiếc nàng.
Đến tháng Bảy thu hoạch mùa màng xong, phân chia sản vật tới hộ, Ngô Anh Ngọc đã phải chịu không ít trận đánh đập tàn nhẫn từ Dương Lục Hổ, có một lần chân còn suýt chút bị đánh gãy, phải què nửa tháng mới coi như lành lặn.
Dương bà tử chẳng những không ngăn cản con trai, còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, hận không thể Dương Lục Hổ đánh càng mạnh tay.
Dương Hạnh Nhi tỷ muội tuổi còn quá nhỏ, bản thân đã là cái gai trong mắt, không thể sinh con trai, khiến cho chút ít tình thân vốn có của Dương bà tử và Dương Lục Hổ đối với Dương Hạnh Nhi cũng phai nhạt đi, hai nàng ngăn trước Ngô Anh Ngọc, bị Dương Lục Hổ một tay xách lên ném qua một bên, đỏ mắt rống: "Còn dám cản lão tử, lão tử đánh luôn cả các ngươi!"
Dương Đào Nhi chỉ hận bản thân lớn quá chậm, không thể cùng nam nhân trước mắt chống lại.
Có một lần đánh quá tàn nhẫn, Ngô Anh Ngọc mấy ngày không thể xuống giường, ngây thơ Dương Đào Nhi nghĩ ra chủ ý: "Tỷ tỷ, hay là... chúng ta đi tìm cậu đến giúp đi?"
Dương Hạnh Nhi trong mắt mang vẻ u sầu, phủ định đề nghị của nàng: "Không được đâu, cậu cũng không ngăn được cha."
Dương Đào Nhi ở Ngô gia nửa năm, đối với tam cữu cữu hòa khí vẫn luôn giữ hy vọng: "Hay là chúng ta thử xem?"
Dương Hạnh Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn là không kiên trì, thừa dịp ban ngày ra ngoài chơi, tỷ muội hai người tay trong tay đi một chuyến tới Ngô gia trang.
Dương Đào Nhi chưa từng đi đường xa như vậy, lại còn phải hứng chịu cái nắng tháng Bảy gay gắt, tỷ muội hai người đầu đầy mồ hôi xuất hiện tại trong viện Ngô gia, khiến cho cả nhà Ngô gia kinh sợ.
Trịnh Hồng vào mấy tháng trước sinh một khuê nữ, cũng bị trạm kế hoạch hóa gia đình kéo đi thắt ống dẫn, nàng rất vui mừng mình sinh được con gái, như vậy mới tránh được tranh chấp với bà bà.
Ngô thẩm tử tâm sự nặng trĩu, không biết sầu bao nhiêu ngày, lúc này gặp được hai cháu ngoại gái mồ hôi đầm đìa, nhất thời tim đập mạnh, giọng nói run rẩy: "Mẹ các ngươi... thế nào rồi?"
Tỷ muội trên đường đã bàn bạc kỹ càng, vừa vào cửa đợi người mở miệng hỏi liền khóc lớn, ôm chân Ngô thẩm tử không buông: "Bà ngoại, cha muốn đánh chết mẹ rồi..."
"Hả?" Ngô thẩm tử bị dọa không nhẹ: "Đánh... đánh chết?"
Dương Hạnh Nhi vừa khóc vừa sửa lại: "Sắp đánh chết rồi... Bà ngoại, cầu xin người cứu mẹ con!"
Ngô Anh Quân vừa từ ngoài ruộng trở về, nghe nói Ngô Anh Ngọc sắp bị đánh chết, ném xẻng xuống liền muốn xông tới Dương gia.
Hắn và Ngô Anh Ngọc cách nhau hai tuổi, tình cảm với muội muội này cũng coi như tốt, nhưng dân quê trọng nam khinh nữ, huynh đệ cho dù phân gia cũng vẫn là một nhà, muội muội lại là người họ khác, bởi vậy liền không muốn nhúng tay vào việc nhà của Dương gia.
Huống hồ Ngô Anh Ngọc bụng không may mắn, liên tiếp sinh ba tiểu nha đầu, tại Dương gia tình cảnh gian nan cũng là điều dễ hiểu, ngay cả hắn làm ca ca cũng có chút đồng tình Dương gia đoạn hương khói, đối với chuyện của muội muội cũng ít quan tâm hơn.
Nhưng hiện tại hai cháu ngoại gái cầu tới cửa, nói muội muội sắp bị đánh chết, hắn liền nảy sinh ý muốn tới làm chủ cho muội muội.
Ngô thẩm tử kéo tay áo hắn không buông, vừa khóc vừa mắng: "Họ Dương không phải người, cho dù không sinh được con trai, đó cũng không phải lỗi của Anh Ngọc, là trạm kế hoạch hóa gia đình kia tuyệt tự tác nghiệt, hắn sao có thể trút giận lên người Anh Ngọc? Đâu phải Anh Ngọc không muốn sinh!"
Kia chính là khuê nữ của nàng, đánh vào người con, đau ở lòng mẹ, nàng nào có thể không đau lòng.
Chỉ có thể oán Ngô Anh Ngọc mệnh khổ, không sinh được con trai!
Ngô Anh Quân nghểnh cổ cãi ngang, cùng Ngô thẩm tử lý lẽ tranh cãi: "Người không nghe Hạnh Nhi và Đào Nhi nói sao, sắp đánh chết rồi? Ta đi xem một cái không được à?"
Ngô thẩm tử hai mắt đẫm lệ: "Ta... ta cùng ngươi cùng đi!"
Ngô Anh Quân trong lòng không thoải mái, đem hai người ca ca cùng gọi lên, ba người con trai Ngô gia cùng Ngô thẩm tử cùng nhau, ngồi xe lừa phân sản tới hộ cùng đi Dương gia trang.
Dương Hạnh Nhi cùng Dương Đào Nhi đến lúc đi thì phải dựa vào đôi chân nhỏ bé, lúc trở về được ngồi xe lừa, coi như là dễ chịu hơn một chút.
Ba người cậu hỏi han tỉ mỉ hai người, Dương Hạnh Nhi chủ yếu kể, Dương Đào Nhi phụ họa, đem những ngày Ngô Anh Ngọc ở Dương gia kể lại tỉ mỉ một lần.
Ba người con trai Ngô gia vào cổng Dương gia, nhìn thấy Ngô Anh Ngọc không thể xuống giường, đợi đến Dương Lục Hổ trở về, vừa vào cửa liền bắt đầu đánh.
Dương Lục Hổ không chút phòng bị, bị ba người cữu tử đánh cho một trận, lại không thấy chút nào hối cải, vội vàng liền mắng: "Các ngươi Ngô gia hại Dương gia ta đoạn hương khói, còn không biết xấu hổ chạy tới nhà ta làm ầm ĩ? Còn làm ầm ĩ nữa thì đem con gái các ngươi kéo về đi! Kéo về đi lão tử cưới vợ khác!"
Hắn vốn dĩ tức giận quá mà không lựa lời, chính là câu nói này thốt ra, Ngô Anh Đông và Ngô Anh Kiệt đều dừng tay, chỉ có Ngô Anh Quân xung động còn đá vào mông hắn: "Ngươi nói cái gì? Ngươi có gan nói lại lần nữa? Ngươi nhìn xem ngươi đánh muội ta thành cái dạng gì rồi, không bằng heo chó!"
Dương Lục Hổ cũng không biết từ đâu mà thông minh ra, bị đánh cho dừng lại bỗng nhiên mở khiếu, nhảy lên cùng Ngô Anh Quân đánh nhau: "Ngày này ta cũng chịu đủ rồi, các ngươi Ngô gia dạy ra cái loại con gái gì, cả ngày mặt mày ủ rũ, như sao chổi xui xẻo! Các ngươi muốn tới gây chuyện, thì mau chóng đem nàng kéo đi! Người ta cũng không cần!"
Người Ngô gia ngây ngốc cả người.
Bọn họ đến cửa giáo huấn Dương Lục Hổ, chỉ là muốn hắn thành thật một chút, đừng đánh Ngô Anh Ngọc nữa, chứ không phải muốn phá hoại hôn nhân của nàng.
Mười dặm tám thôn ly hôn chính là chuyện hiếm có, con gái nhà ai mà ly hôn về nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ nào còn ngẩng đầu lên được?
Một câu nói của Dương Lục Hổ đã dọa sợ người Ngô gia, hắn lau vết máu ở khóe miệng, mặc kệ người Ngô gia chửi ầm lên: "Mù mắt các ngươi hết rồi, coi lão Dương gia ta dễ bắt nạt hả? Các ngươi hôm nay tới vừa lúc, mau chóng đem người nhà các ngươi kéo đi, Dương gia ta không chứa nổi vị đại phật này!"
Dương Đào Nhi trăm triệu lần không ngờ tới, một ý kiến của nàng lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy.