Lễ tế tổ kết thúc, mấy vị huynh trưởng của Manh Manh chẳng muốn rời đi, liền vây quanh tiểu muội muội, ra sức kể lại chuyện đánh kẻ xấu vừa rồi. Bọn hắn diễn tả vô cùng sinh động, chọc cho Manh Manh cười khanh khách không ngừng.
Mấy vị ca ca tuy nhỏ tuổi, nhưng đã biết thương yêu muội muội. Thấy Manh Manh tươi cười rạng rỡ, bọn hắn cũng vui vẻ theo, còn vỗ vỗ tã lót của Manh Manh mà nói: "Manh Manh chớ sợ, sau này kẻ nào dám nói muội càn quấy, các ca ca sẽ đánh cho muội."
"Két két..." Manh Manh cười càng thêm vui vẻ, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên thật sâu.
Các ca ca càng ngắm càng thấy muội muội đáng yêu, bọn hắn còn nhỏ, không biết che giấu tình cảm, liền lớn tiếng gọi các trưởng bối: "Mẫu thân, con cũng muốn muội muội."
Triệu Xuân Hoa nghe vậy, mặt đỏ bừng. Nếu có thể sinh thêm một người, nàng cũng muốn lắm thay... Nếu sinh được một tiểu khuê nữ như Manh Manh thì càng tốt. Nhưng mà thân thể của nàng có lẽ đã tổn thương khi sinh song thai, đến giờ vẫn không có tin tức gì.
Thấy nàng khó xử, Tô Uyển vội vàng hòa giải. Nàng vốn là lão sư tiểu học, rất giỏi dỗ dành trẻ con, liền chỉ vào khuê nữ nhà mình dụ dỗ: "Manh Manh chính là muội muội của các con, các con là huynh muội thân thiết nhất. Sau này nếu có ai dám khi dễ Manh Manh, các con phải như hôm nay, biết không?"
"Biết ạ!" Giữa một tràng tiếng trẻ con, thanh âm của Ngũ Oa vẫn mang theo vẻ thất vọng: "Con vẫn muốn có thêm muội muội." Những người khác đều không nghe thấy, chỉ có mẫu thân Trần Hồng Mai nghe rõ mồn một.
Không giống như những người khác, nàng vừa bước ra khỏi cửa lớn liền quát mắng, nắm chặt lỗ tai Ngũ Oa mà nói: "Sinh muội muội thì có gì hay? Phải sinh được đệ đệ mới giỏi, biết không? Đệ đệ!"
"Lục Oa chẳng phải là đệ đệ sao?" Ngũ Oa tuy nhỏ, nhưng bướng bỉnh như con lừa, cố chấp cãi lại: "Sinh đệ đệ không tốt, vừa hôi. Con muốn muội muội."
"Ngươi, đồ tiểu tử thúi..." Trần Hồng Mai xắn tay áo định đánh người, trượng phu của nàng đi phía trước rốt cục không nhịn được, quay đầu lại, mất kiên nhẫn nói: "Ngươi còn muốn đi không hả? Mau về nấu cơm, ta đói sắp chết rồi."
Trần Hồng Mai tức giận đến mặt mày biến sắc. Đây chính là trượng phu của nàng, chẳng những không săn sóc nàng chút nào, còn quát tháo ầm ĩ. Lúc trước nếu không phải Phùng gia sính lễ cao, chỉ riêng điểm này thôi nàng đã không muốn gả rồi.
Người ta thường nói "không so sánh thì không biết", thấy gia đình đại bá bên cạnh, Trần Hồng Mai lại càng thêm tức giận.
Kỳ thật nàng đã nghĩ quá nhiều. Nếu không phải ban đầu nàng ở nhà mẹ đẻ được coi là hiền lành, Phùng Lão Tam tự mình muốn cưới, thì Miêu Ngọc Phượng đã không sính nàng về, còn bỏ ra một số tiền sính lễ lớn. Nếu nàng sau khi kết hôn an phận sống thì thôi đi, đằng này lại là một kẻ thích gây sự, Miêu Ngọc Phượng nhìn đã thấy phiền, dứt khoát đem lão Nhị và lão Tam phân ra ở riêng, bà và lão đầu tử theo con trưởng sống, mắt không thấy tâm không phiền.
Thấy nàng tức giận đến đỏ mắt, Phùng Lão Tam đi tới nói: "Ngươi giận cái gì chứ? Ngươi cũng không phải không biết lão Phùng gia ta hiếm có khuê nữ. Ngươi nếu có bản lĩnh, tự sinh lấy một người, xem nương còn không đem tiền riêng dúi hết vào tay ngươi."
Trần Hồng Mai mở to mắt, đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra. Đúng rồi, xem công công bà bà kia bộ dạng hiếm hoi, nếu chính mình cũng sinh ra khuê nữ, chẳng phải là có thể vênh váo tự đắc ư?
Trước kia là nàng tự mình sai lầm, một lòng muốn sinh con trai, nhưng ở lão Phùng gia, sinh khuê nữ mới quý giá, nhìn Manh Manh thì biết.
Không được, nàng cũng muốn sinh một khuê nữ!
Trần Hồng Mai hạ quyết tâm, mắt cũng không đỏ nữa, lập tức kéo Phùng Lão Tam nói: "Đi, chúng ta về nhà sinh khuê nữ!"
Duệ Ca Nhi theo mẫu thân về nhà ăn cơm. Trên bàn cơm, gia gia, nãi nãi và phụ thân của hắn đã ngồi sẵn. Đối với "độc đinh" của lão Trương gia, bọn họ không khỏi cưng chiều hơn một chút. Tuy không có gì ngon, vẫn gắp con cá nhỏ duy nhất cho hắn.
Duệ Ca Nhi từ khi hai tuổi đã tự ăn cơm, thấy trong bát mình có thêm một con cá con lớn bằng ngón tay cái, hắn cười đáng yêu, vừa gắp trả lại vừa nói: "Duệ Ca Nhi ăn một miếng cho cao lớn, gia gia, nãi nãi, phụ thân, mẫu thân cũng muốn ăn."
Lời này khiến cả nhà ngọt ngào đến tận đáy lòng, lại không nỡ để đứa nhỏ thất vọng, cười không ngậm được miệng mà ăn con cá nhỏ.
Duệ Ca Nhi ngoan ngoãn ăn hết cháo, không để sót một hạt gạo nào. Dương Tiểu Quyên dọn dẹp bát đũa, không khỏi tự hào trong lòng. Con của người khác lớn như vậy, có khi còn phải đút cơm, Duệ Ca Nhi nhà nàng thật là đỡ đần, ăn cơm không cần ai nhắc, thói quen ăn uống lại đặc biệt tốt, không biết là giống ai.
Dương Tiểu Quyên trở lại chính ốc, thấy Duệ Ca Nhi ngồi xổm trên mặt đất nghịch cái rương nhỏ. Cái rương này là đồ vật bảo bối nhất của hắn, ngay cả nàng, mẫu thân của hắn cũng không được đụng vào. Dương Tiểu Quyên ngược lại muốn xem hắn đang làm gì.
"Duệ Ca Nhi, con đang làm gì vậy?"
Duệ Ca Nhi ngẩng đầu cười một tiếng, lại tiếp tục nghịch rương. Từ dưới đáy rương lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, cẩn thận mở ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền có chuỗi hạt màu đỏ.
Nói là trân châu, kỳ thật không phải trân châu, cũng không rõ là loại hạt gì, lớn cỡ viên bi ve, bên ngoài lấp lánh ánh sáng bảy màu, có thể phản chiếu rõ bóng người.
"Đây chẳng phải là vòng cổ con thích nhất ư? Con lấy ra làm gì? Không sợ mất à?"
Nàng nhớ rõ hạt châu này là Duệ Ca Nhi nhặt được ở bãi đá ngầm ven biển. Lúc ấy nàng thấy có thể bán được chút tiền, muốn đem ra xã thu mua bán, nhưng đứa nhỏ này nhất quyết không chịu. Hết cách, lão Trương gia chỉ có một mụn con này, gia gia, nãi nãi và phụ thân đều sủng ái hắn, nàng cũng không nhắc lại.
Duệ Ca Nhi nắm lấy hạt châu, đưa lên ánh nắng chiếu chiếu, khẽ cười một tiếng, sau đó đóng kỹ rương lại, định đi ra ngoài.
Dương Tiểu Quyên vội ngăn lại: "Con muốn đi đâu?"
"Tặng muội muội." Duệ Ca Nhi giơ sợi dây chuyền trong tay, nói với vẻ ngây thơ.
"Chậc chậc, con thật hào phóng," Dương Tiểu Quyên không khỏi cay cay sống mũi. Ngay cả nàng, mẫu thân của hắn còn không được đụng vào, vậy mà nỡ đưa cho Manh Manh? "Mẹ cũng thích hạt châu này, sao con không cho mẹ?"
Sắc mặt Duệ Ca Nhi lộ rõ vẻ xoắn xuýt, nhìn hạt châu rồi lại nhìn mẫu thân. Hai hàng lông mày thanh tú thoáng cái nhíu lại như sâu róm.
Dương Tiểu Quyên thật sự là chịu thua hắn, vừa mềm lòng vừa buồn cười, cuối cùng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nói: "Thôi được rồi, hạt châu là của con, đã tặng rồi thì đừng hối hận, không được đòi lại!"
"Con biết rồi, mẫu thân, con đi đây..."
"Ấy, con về đi, ngoài kia nắng to lắm..." Dương Tiểu Quyên chưa nói hết lời, Duệ Ca Nhi đã nhanh như chớp chạy xa, nàng lặng đi hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Đồ tiểu tử thúi, đúng là cõng rắn cắn gà nhà."
Lúc này, người nhà lão Phùng vừa ăn cơm xong đang hóng mát ở chính ốc, chỉ thấy Duệ Ca Nhi cầm gì đó đi tới.
"Duệ Ca Nhi, con lại đến à? Ồ, tay con cầm cái gì vậy?"
"Phùng nãi nãi, Phùng gia gia, Phùng đại bá nương..." Duệ Ca Nhi ngọt ngào gọi hết mọi người một lượt, lúc này mới vây quanh chiếc giường trúc, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Manh Manh. Duệ Ca Nhi nhẹ nhàng đặt đồ vật trong tay xuống, nói: "Tặng cho muội muội."
Phùng lão thái đi qua nhặt lên, nhìn kỹ, "Ôi chao, đây là trân châu? Duệ Ca Nhi, hạt châu này có thể bán lấy tiền đấy, Manh Manh nhà ta không thể nhận, con cầm về đi."
Duệ Ca Nhi chắp tay sau lưng, cười thật tươi nói: "Tự con nhặt được, không bán tiền, tặng cho muội muội, muội muội thích."
Phùng lão thái bị nụ cười của hắn mê hoặc, thật muốn véo mạnh một cái. Bà ngồi xổm xuống nói: "Con đem cái này cho Manh Manh, phụ thân và mẫu thân con có biết không?"
Duệ Ca Nhi cười tươi rói, gật đầu nhỏ nói: "Biết ạ, hạt châu là của con, con tặng cho muội muội."
Phùng lão thái vẫn không nhịn được động tay, bà véo hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Ca Nhi, vẻ mặt yêu thương nói: "Đứa trẻ này thật có lòng, tốt lắm, ta thay Manh Manh nhà ta nhận, đợi nó lớn hơn một chút sẽ cho nó đeo."
"Vâng." Duệ Ca Nhi cười đặc biệt vui vẻ, hai chiếc răng khểnh đều lộ ra.
"Đứa trẻ này lớn lên thật xinh xắn." Tô Uyển ngồi xổm xuống nhìn hắn, dịu dàng nói: "Duệ Ca Nhi, nếu con hối hận, có thể quay lại lấy về."
"Không hối hận, Phùng đại bá nương, con về đây." Duệ Ca Nhi vừa liếc nhìn tiểu Manh Manh, cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi.