Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên Sáu Mươi Chi Nuông Chiều

Chương 10: [05:]

Chương 10: [05:]


Nàng ta mua đồ phía trước cũng không nhanh nhẹn gì cho cam, cứ lề mà lề mề, còn chưa tới lượt nàng thì ông mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Mao Kim Lan vội lôi cái khăn tay từ túi quần ra lau lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt.

Cái khăn tay này là bà nội tặng nàng năm mười tám tuổi, trắng muốt, mỏng tang, bốn góc thêu mấy đóa hoa nhỏ xinh xắn. Không chỉ nàng thích, mà cả Mao Kim Lệ cũng mê tít, đòi nàng mấy lần mà nàng có cho đâu.

Dùng bao năm nay, giờ bốn mép nó đã sờn cả rồi, lại còn hơi ố vàng nữa chứ.

Đám người xếp hàng bắt đầu nhao nhao, trời nóng quá thể, gã đứng sau Mao Kim Lan không nhịn được mà gào lên: "Phía trước kia làm ơn nhanh tay lên chút đi được không? Nóng chết người rồi!" Cơ mà mặc kệ hắn ta có gào thế nào, người phía trước vẫn cứ im re.

Nói nhiều làm gì, trời nóng thế này, ai chả muốn về nhà cho sớm? Nhưng người bán hàng cứ lề mề thì ai dám ý kiến ý cò gì? Có ý kiến thì liệu hồn mà không mua được đồ ấy!

Đúng lúc có người phía trước buôn chuyện hài, Mao Kim Lan nghe được, "phụt" một tiếng bật cười. Bỗng dưng nàng cảm thấy có ai đó đang dòm ngó mình, giật mình, nàng liếc về phía nơi mà nàng cảm thấy có ánh mắt kia. Ngoài một gã quân nhân lỉnh kỉnh hành lý đứng bên đường thì chẳng thấy ai cả.

Mao Kim Lan tự nhủ chắc mình nhầm, trước khi dời mắt đi, nàng lại liếc nhìn bộ quân phục xanh lá cây mới tinh trên người gã quân nhân.

Đẹp trai thật đấy.

Mao Kim Lan dời mắt đi, nhưng nàng đâu hay, gã quân nhân mà nàng vừa ngắm trộm kia đang toát mồ hôi hột.

Nhìn Mao Kim Lan trẻ trung phơi phới, Trần Kiến Bang chỉ muốn khóc thét trong lòng. Hắn chưa từng nghĩ vợ mình hồi trẻ lại xinh đẹp đến thế.

Khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tươi rói tựa đóa hoa nhài vừa hé, thơm ngát mà thanh tao. Nụ cười ấy hắn chưa từng được thấy bao giờ. Hắn không kìm được mà nhìn thêm vài lần, ai dè Mao Kim Lan lúc trẻ cảnh giác vậy, chỉ thoáng cái đã bị nàng phát hiện.

Trần Kiến Bang còn đang muốn ngắm tiếp thì bị chiến hữu vỗ vai: "Kiến Bang, ông nhìn cái gì đấy?"

Trần Kiến Bang cười với chiến hữu: "Có nhìn gì đâu, ông mua được bánh ú rồi à?"

Nhà nước quy định, dân thành phố được phát bánh ú vào ngày Tết Đoan Ngọ, mỗi người một cái, điểm phát bánh là ở ngay tiệm cơm quốc doanh, mà cái tiệm cơm này lại nằm cạnh cái cung tiêu xã.

Hồi trước giải phóng, tiệm cơm quốc doanh với cung tiêu xã vốn là một cái tửu lâu hạng sang. Sau giải phóng thì bị quốc hữu hóa, nhà cửa đổi chủ, đầu bếp của tửu lâu giờ thành đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh, nhận lương nhà nước hẳn hoi.

"Mua được rồi, đi thôi, lên nhà tôi ngồi chơi đi." Chiến hữu một tay xách bánh ú, một tay xách hành lý cho Trần Kiến Bang.

"Ừ." Trần Kiến Bang đáp, đi được hai bước lại ngoái đầu nhìn lại. Chiến hữu tò mò nhìn theo ánh mắt của hắn, đám người xếp hàng toàn mấy ông bà già, đến cả mống con gái trẻ cũng không có, chả hiểu Trần Kiến Bang đang ngó nghiêng cái gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc tại tòng quân lâu quá nên đơ người ra, chưa thấy ai xếp hàng mua đồ ở cung tiêu xã bao giờ ấy mà?

Ngẫm lại cái đơn vị đóng quân ở tận Tiểu Sơn Câu của mình, chiến hữu chợt hiểu ra.

Trần Kiến Bang theo chiến hữu về nhà, nhà anh ta giờ ở trong khu gia quyến công an. Chiến hữu của hắn họ Lý, tên là Lý Toàn, hai người là lính cùng năm. Khác với Trần Kiến Bang cứ bám trụ trong quân đội, Lý Toàn làm lính nghĩa vụ ba năm xong là xuất ngũ luôn.

Về xong thì anh ta vào ngành công an, giờ làm công an khu vực ở trấn trên, chuyên quản hộ khẩu với ba cái vụ lặt vặt.

Hai năm trôi qua, Lý Toàn cũng cưới vợ rồi, vợ anh là người thôn Ba Đài, cùng họ với bà ngoại của Mao Kim Lan, đều họ Chu cả. Tính ra thì Mao Kim Lan phải gọi cô ấy một tiếng "tỷ".

Đời trước, Mao Kim Lan sống cô đơn một mình ở trấn trên, Trần Kiến Bang viết thư nhờ Lý Toàn với chị dâu Chu giúp đỡ nàng không ít.

Cũng may chị dâu Chu vốn là người thân thích của Mao Kim Lan, lại hết lòng giúp đỡ, Mao Kim Lan cứ coi như là giúp đỡ họ hàng thôi. Mãi sau này khi biết anh với Trần Kiến Bang là chiến hữu cùng đơn vị, Mao Kim Lan cũng chỉ cảm thán một câu "trùng hợp ghê", chứ chẳng hề nghĩ đến chuyện gì khác.

Chị dâu Chu là người chịu khó, cái khu gia quyến bé tẹo được chị dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Lý Toàn đặt túi của Trần Kiến Bang lên bàn ở gian chính, rồi xách bánh ú vào bếp: "Tiểu Chu này, hôm nay làm thêm hai món nhé, có chiến hữu của anh đến chơi."

Chu Linh liếc Lý Toàn trách móc: "Biết rồi biết rồi, đồng chí Tiểu Lý, anh mau ra tiếp khách nói chuyện đi." Vừa nói, Chu Linh vừa nhận lấy bánh ú từ tay Lý Toàn, tiện tay đẩy anh một cái.

Lý Toàn cao to vạm vỡ, cái đẩy của cô tự nhiên chẳng xi nhê gì. Lý Toàn lấn người chặn ngay cái cửa bếp chẳng rộng rãi gì, cúi xuống hôn trộm Chu Linh một cái: "Chăm chỉ làm việc nhé, đồng chí Tiểu Chu."

Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị đi ra gian chính. Chu Linh bĩu môi nhìn theo bóng lưng anh.

Trần Kiến Bang nhấp một ngụm nước trong gian chính, thấy Lý Toàn hớn hở đi vào, tự nhiên biết cuộc sống của anh ta với vợ chắc là ngọt ngào lắm. Hắn bỗng thấy chạnh lòng, đời trước hắn với Mao Kim Lan cả đời tương kính như tân, đến tận lúc về già hai người cũng chẳng có bao nhiêu ân ái.

Không thể phủ nhận, Trần Kiến Bang vừa tiếc nuối vừa đau khổ. Tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã trùng sinh về cái thời còn chưa đính hôn với Mao Kim Lệ. Trần Kiến Bang nghĩ bụng, lần này, hắn với Mao Kim Lan đã có một khởi đầu khác, hy vọng họ có thể có một kết cục không giống vậy.

Hy vọng đời này, quãng đời còn lại sẽ không còn gì phải hối tiếc.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch