Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 3: Trọng sinh

Chương 3: Trọng sinh


Tô gia có một chiếc xe đẩy tay ngoại cỡ, Tô phụ tự tay đóng, vô cùng chắc chắn và bền bỉ. Vì người nhà họ Tô đã kịp chạy ra ngoài khi nước chưa ngập đến nhà, nên những gì mang được đều chất hết lên xe đẩy tay để kéo đi. Lúc bấy giờ, số lương thực cả nhà gom góp được vỏn vẹn hơn một trăm cân. Các vật dụng khác như nồi niêu xoong chảo, quần áo, chăn màn đều được bọc kỹ bằng giấy dầu rồi chất lên. Nông cụ, dụng cụ làm mộc, nói chung là bất cứ thứ gì làm bằng sắt đều được mang theo.

Người kéo chiếc xe đẩy tay khổng lồ kia không ai khác chính là Tô Diệp. Tô Diệp từ nhỏ đã bộc lộ sức lực phi thường. Lúc mới sinh, nàng chẳng có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác. Khác biệt duy nhất là khi được bốn tháng, nàng cứ khóc mãi vì bú không đủ no, tiếng khóc vang trời. Chỉ khi được ăn cháo bột thì nàng mới nín. Cứ thấy nàng gào khóc là biết ngay nàng đói bụng, còn khi đi vệ sinh thì chỉ "hừ hừ" nhẹ nhàng. Tám tháng đã có thể đứng lên đi vài bước, một tuổi thì đi lại vững vàng như người lớn.

Lượng cơm ăn của nàng tỉ lệ thuận với sức lực của nàng. Một tuổi đã chén sạch hai bát cơm khô. Không cho ăn no là nàng gào khóc ầm ĩ, tiếng khóc đến người bình thường cũng không chịu nổi. Hồi đó chưa phân gia, bà nội nàng không cho nàng ăn no. Nàng tức giận, dùng tay túm mạnh góc bàn, và thế là một mẩu gỗ bị bẻ gãy rời ra. Cả nhà bỗng chốc im bặt, kinh ngạc đến nỗi Tô Thế Vĩ còn đánh rơi cả miếng cơm đang nhai trong miệng.

Ngoài sức lực vượt trội, Tô Diệp còn chậm nói. Ba tuổi mới bi bô gọi được cha mẹ. Sau ba tuổi thì mãi lâu sau mới bật ra được một, hai chữ. Vì ngây ngây ngô ngô, không ít người gọi nàng là "ngốc nữu". Tô Thế Vĩ và Diệp Mai không nghĩ con gái mình ngốc, chỉ là hơi kém thông minh mà thôi.

Càng lớn, đặc biệt là từ năm năm tuổi trở đi, Tô Diệp ăn càng nhiều, sức lực càng lớn. Trong nhà không đủ lương thực để nàng ăn no, đặc biệt là sau khi phân gia và Tô Thế Vĩ bị thương.

Tô Diệp từ khi bắt đầu có ký ức đến giờ, chưa bao giờ được ăn no. Giang Nam nhiều nước, cá cũng nhiều. Tô Cảnh Lâm thường xuyên đưa nàng ra sông bắt cá, dạy nàng bơi lội, cách bắt cá, làm cá, nướng cá. Nhưng mang về nhà nấu thì lại tốn củi.

Cuối thôn có một ngôi miếu đổ nát, phía sau ngôi miếu là một sườn núi nhỏ. Tô Diệp thường xuyên lên đó để nướng cá. Dù nướng không gọi là ngon lành gì, nhưng ít ra bụng cũng có chút gì đó lót dạ.

Đến năm bảy tuổi, Tô Diệp đã có thể bắt cá tay không. Mỗi ngày nàng đều bắt được không ít cá, tự ăn hoặc mang về nhà. Nếu dư thì đem bán. (Tô phụ ơi, con gái ngài có năng lực thế này, sao có thể là ngốc được chứ…?)

Lần này chạy nạn, Tô Diệp khi đó mới chín tuổi đã trở thành người kéo xe chủ lực. Năm nay lương thực chưa kịp chín đã gặp tai ương, nên lương thực khan hiếm. Suốt hơn một tháng chạy nạn, Tô Diệp ăn uống thiếu thốn trầm trọng, lại không tìm được gì để lấp đầy bụng ngoài đường. Người trong nhà dù đã cố gắng hết sức cho nàng ăn nhiều, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển. Tô Diệp đói đến mắt hoa lên, vẻ mặt héo hon.

Đến Hoành Huyện, Diệp Mai mua lương thực và nấu cơm khô. Tô Diệp ăn lửng dạ một chút, cuối cùng cũng có chút tinh thần. Nhưng vừa đến điểm an trí, Tô Diệp liền ngã bệnh, phát sốt cao. Cơn sốt vô cùng hung mãnh, nhiệt độ cứ cao mãi không hạ. Diệp Mai phải mượn tiền từ đại ca mình để mời đại phu, rồi đổ hết thuốc đã kê cho Tô Diệp uống. Thuốc vừa uống xuống, cơn sốt vừa thuyên giảm được một lát thì lại bùng lên dữ dội. Cứ thế lặp đi lặp lại, nàng sốt suốt ba ngày mới hoàn toàn thuyên giảm.

Cơn sốt ấy lại "đốt" Tô Diệp thành Tô Diệp đến từ thời hiện đại. Đồng thời, nàng cũng có toàn bộ ký ức của Tô Diệp nguyên bản. Cảm giác hai người nhập làm một khiến Tô Diệp cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tô Diệp cảm thấy mình không thể quay về được nữa, bởi cảm giác tử vong sau khi bị xe đâm quá rõ ràng. Đối với nàng mà nói, tồn tại ở đâu cũng vậy, sống chỉ là sống.

Tô Diệp nằm trên lớp cỏ tranh, cả người nàng bủn rủn, yết hầu nóng rát, đến sức lực để đứng dậy cũng không có.

Một lát sau, có người bước vào. Tô Diệp vừa nhìn đã nhận ra đó là Tô Quả. Tô Quả thấy Tô Diệp tỉnh, liền reo lên: “Nhị tỷ tỉnh rồi!” Ngay lập tức, vài tiếng bước chân vội vã vang lên. Diệp Mai và Tô Hủy bước vào. Tô Hủy xúc động đến chảy nước mắt. Diệp Mai nắm lấy tay Tô Diệp, bàn tay hơi run run, vừa nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!”

Tô Diệp nhúc nhích đôi môi khô khốc, thều thào: “Nước… nước…” Giọng nàng yếu ớt vô cùng, nhưng mọi người đều nghe thấy. Tô Hủy vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau đã bưng một chén nước vào.

Diệp Mai nâng nửa người trên của Tô Diệp dậy. Tô Hủy bưng nước đút cho nàng. Nước ấm trôi xuống cổ họng, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Uống nước xong, tinh thần nàng dần hồi phục. Tô Hủy bưng một bát cháo lớn vào. Thấy cháo, hai mắt Tô Diệp sáng rực lên, không thể kiểm soát được nhu cầu sinh lý của cơ thể. Tô Diệp cầm cả hai tay, uống một hơi hết sạch bát cháo, rồi đưa chén cho Tô Quả: “Muốn nữa!”

Diệp Mai mỉm cười, mắt ngấn lệ: “Không thể ăn nữa con. Đói lâu rồi, một lần không thể ăn quá nhiều. Con uống thuốc đã, rồi ngủ một giấc, dậy rồi hẵng ăn tiếp nhé.”

Tô Hủy bưng thuốc vào. Tô Diệp tự bản thân cũng biết không thể ăn thêm, đành phải uống thuốc. Vì sốt ba ngày liền, cơ thể nàng yếu ớt và mệt mỏi rã rời. Diệp Mai đỡ nàng nằm xuống. Tô Diệp mơ màng một lát rồi thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã ngả về phía tây. Tô Diệp cảm thấy cơ thể đã có chút sức lực. Nàng bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu. Không khí thật trong lành, trời xanh biếc.

Vì Tô Diệp sốt mê man suốt ba ngày qua, người trong nhà vô cùng lo lắng. Bởi vậy, gia đình nàng chỉ dựng một cái lều tranh cực kỳ đơn sơ, chỉ dùng vài thân gỗ to bằng bắp tay dựng cột, trên mái và bốn phía lợp qua loa bằng cỏ tranh. E rằng chỉ một trận mưa là nát bét.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch