Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Thánh

Chương 26: Tà phái chí tôn (phần hạ) (2)

Chương 26: Tà phái chí tôn (phần hạ) (2)
Thì ra chiếc lò đã nổ tung.

Thượng Quan Si kêu lên một tiếng kinh hãi, ôm đầu Khương Cổ Trang nằm phục trên mặt đất.

Bà lão nhìn chằm chằm Khương Cổ Trang với ánh mắt ác độc, nghiến răng nghiến lợi nói: - Chế luyện viên ‘Thiên anh đan’ này đã tiêu tốn gần hai mươi năm của ta, không ngờ ngay lúc sắp sửa đại công cáo thành thì bị ngươi hủy hoại. Trời ạ! Hi vọng của ta, hy vọng duy nhất của ta, một nghìn đứa trẻ, đều bị hủy! Toàn bộ đều bị hủy cả rồi! ...

Giọng bà lão cuối cùng biến thành tiếng rền rĩ oán than trời đất khiến người nghe rợn tóc gáy. Vẻ mặt bà ta quả thật cực kỳ kinh khủng…

Khương Cổ Trang lau sạch máu trên khóe miệng, khinh khỉnh quát: - Kẻ tàn hại sinh linh như ngươi, cho dù thuốc không bị hủy thì ngươi cũng khó mà thoát khỏi bị trời phạt!

Bà lão cười lạnh, nói với giọng độc ác: - Được! Được! Được!...

Thân hình bà run rẩy vì tức giận tới cực độ, nói Được một lúc lâu mà chẳng nói được gì tiếp!

Đột nhiên bà hừ một tiếng, gầm gừ: - Ta muốn đem ngươi bầm thây làm vạn mảnh, ăn sống nuốt tươi, lột da rút gân, xẻo từng miếng thịt...

Dường như cho dù có dùng hết mọi cực hình trên thế giới này cũng chưa thể giải được nỗi hận trong lòng bà.

Khương Cổ Trang cao giọng nói: - Ha ha, Khương Cổ Trang ta suốt đời này thích nhất là chết, ta đã đấu với tử thần bảy năm nay rồi.

Bà lão nghiến răng nói: - Được lắm, lão thân thành toàn cho ngươi!

Nói xong, bà khẽ ngả người về phía trước, cánh tay khô gầy như que củi vươn ra, những ngón tay gầy guộc như móng gà căng phồng lên hướng về Khương Cổ Trang chộp một nhát.

Khương Cổ Trang cảm thấy một sức hút cực mạnh lôi chàng bay vọt lên không trung rồi rơi xuống trước mặt bà lão.

Bà lão lật tay bấu vào yết hầu Khương Cổ Trang.

Khương Cổ Trang không nói được một tiếng nào, hai mắt trợn trừng trắng dã.

Thượng Quan Si định giữ Khương Cổ Trang lại nhưng đã chậm một bước. Nàng kinh hãi thét lên: - Sư phụ...

Nhưng nàng chỉ kêu thét lên một tiếng rồi chẳng nói được gì nữa.

Ánh mắt bi phẫn của bà lão nhìn sang nàng, hừ lạnh nói: - Tiện nhân, ai là sư phụ của ngươi? Ngươi...ngươi lại dám dẫn người khác đến hại ta. Hừ! Đến ngươi ta cũng sẽ xẻo từng miếng thịt...

Dừng một chút, bà tiếp: - Trách ta ngày trước có mắt như mù, thấy ngươi thông minh lanh lợi nên mới giữ lại ngươi, nuôi dạy ngươi mười sáu năm, ngươi lại... đối đãi với ta như thế này.

Thượng Quan Si run rẩy tiến lên hai bước, hai tay khẽ khàng đặt lên tay bà lão, mắt đầy vẻ buồn bã, run giọng nói: - Sư phụ, nỗi khổ trong lòng người. Con biết người yêu quý Si nhi, mười sáu năm qua người đối đãi với con như con đẻ của mình. Ngày hôm nay dù người giết con, con cũng sẽ không hận người. Nhưng huynh ấy...

Nói tới đây, mắt nàng nhìn bà lão đầy vẻ van cầu.

Nét mặt bà lão hòa hoãn lại một chút, hỏi: - Vì sao ngươi lại dẫn người ngoài tới ám toán ta?

Thượng Quan Si run giọng đáp: - Sư phụ, con không dẫn dụ huynh ấy, là huynh ấy...

Bà lão lại nổi giận đùng đùng, hất tay Thượng Quan Si ra, quát lớn: - Tiểu tiện nhân, ngươi còn nói gạt ta ư? Thế tại sao hắn lại mặc y phục hoa lệ của ngươi? Ở đầm Bích Thủy này, trừ ngươi ra, còn có ai biết, còn có ngươi đối với hắn...

Bà lão biết Thượng Quan Si không hiểu chuyện nam nữ nên cũng không nói nữa.

Thượng Quan Si nức nở: - Sư phụ, người không tin Si nhi sao? Được rồi, trước hết người hãy buông Trang ca ca xuống, con sẽ kể lại hết mọi chuyện với người!

Bà lão quả nhiên buông tay ra.

Khương Cổ Trang đã ngất lịm đi từ lâu rồi.

Thượng Quan Si đem thân thế Khương Cổ Trang cũng như đầu đuôi câu chuyện này tóm tắt thuật lại một lượt.

Bà lão lẳng lặng nghe Thượng Quan Si kể xong, bỗng nhiên cười lạnh: - Tiểu tử, không trách ngươi muốn chết! Ta sẽ không thành toàn cho ngươi nữa, ta muốn cho ngươi sống, mà lại sống không bằng chết!

Thượng Quan Si không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nói lớn: - Sư phụ, sự tình đã đến mức này, người giết hay dày vò huynh ấy thì cũng chẳng có tác dụng gì cả!

Thân trên bà lão khẽ run, thở ra một hơi dài, trong chốc lát, giọng nói dường như đã già nua rất nhiều, chán nản thốt: - Xong cả rồi! Đời sư phụ coi như xong, không còn hy vọng sống mà rời khỏi nơi này nữa. Xem ra ta phải sống nốt quãng đời còn lại ở đây...

Thượng Quan Si nước mắt đầm đìa, khẩn khoản nói: - Sư phụ, không đâu, người nhất định còn có biện pháp khác!

Bà lão bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn, xích sắt rung động kêu loảng xoảng. Hắc bạch nhị điêu ngây ngẩn nhìn chằm chằm ba người, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dường như bà lão trầm tư suy nghĩ rất lung, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Khương Cổ Trang. Khuôn mặt nhăn nheo già nua bỗng nhiên thoảng qua những nét phức tạp, lẩm bẩm tự nói một mình: - Phương pháp khác...Phương pháp khác...

Thượng Quan Si thấy sư phụ ánh mắt ngắm nghía Khương Cổ Trang từ trên xuống dưới, tưởng bà sẽ hạ độc thủ đối với Trang ca ca bèn vội vàng nói: - Sư phụ, là con đã hại người, người hãy giết con đi!

Bà lão không thèm để ý tới câu nói của Thượng Quan Si, lẩm bẩm tự nói: - Đúng rồi! Không thể giết hắn! Ta không thể giết hắn... .

Tiếp đó, bà ta lại trầm ngâm một lát, bỗng nhiên múa may như bị ma ám, kêu lớn: - Si nhi, ta nghĩ ra rồi. Ta không giết hắn, không, ta sẽ không giết hắn. Ta muốn hắn sống thật mạnh khỏe, lại còn dạy cho hắn võ công đệ nhất thiên hạ!



Tác giả: Long Nhân











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch