Quế Chi, ngươi nói lần này tổ mẫu có toại nguyện không?"
Đại nha hoàn tên Quế Chi nghẹn lời, một lúc lâu mới nói nhỏ: "Chắc là được ạ. Dù sao Lưu gia đối Trần gia ân trọng như núi, mà Nhị cô nương tư thái, dung mạo, tính tình, tài nghệ đều là bậc nhất trong huyện, chẳng hề thua kém đại cô nương đâu."
Thiếu nữ lại không lạc quan như thế: "Nhưng tam thúc với tam thẩm không đồng ý lắm đâu. Mẫu thân nói tam phòng muốn gả Nhị tỷ tỷ cho Chu gia biểu ca, hắn cũng là một tú tài mà. Mấy hôm trước tam thẩm còn lén lút khóc lóc, còn xin tổ mẫu mấy bận nữa."
"Chuyện lão thái thái đã quyết rồi thì tam lão gia với tam thái thái làm sao mà can thiệp được," Quế Chi nói thật. "Vả lại trong phủ cũng chẳng có cô nương nào thích hợp nữa. Nhu cô nương nhà họ Vương thì chắc chắn không được, trưởng bối trong tộc sẽ không đồng ý."
"Tam cô nương là con của Trịnh di nương, Nhị thái thái cũng sẽ không ưng thuận. Còn Tứ cô nương thì lại nghe lời Nhị thái thái, nuôi thành cái tính nhát gan, chỉ giỏi chép kinh Phật, trước mặt người lạ thì đến nói to cũng không dám. Trần gia cũng sẽ không chấp nhận đâu, dù sao cũng là tương lai quan phu nhân, việc chưởng gia quản sự là quan trọng nhất."
"Nói cũng phải," thiếu nữ tựa đầu lên gối mềm, thong thả thở dài. "Nếu đại tỷ tỷ không mắc phải trận phong hàn đó thì tốt quá rồi..."
"Quế Chi, ngươi còn nhớ chuyện mẫu thân kể về ngoại tổ mẫu không? Ngoại tổ mẫu cũng là kế thất, khi còn sống còn phải hành lễ thiếp với bài vị chính thất, sau khi mất cũng phải chôn sau mộ chính thất."
Giọng nàng mệt mỏi: "Ngày lễ ngày tết, hương hỏa tế tự đều phải là thấp nhất đẳng, dù còn sống hay đã mất, đều thấp kém hơn một bậc. Mẫu thân nói ngoại tổ mẫu mỗi lần nhớ tới việc này liền khóc nức nở."
"Lại còn đại cữu cữu nữa, ở dưới tay ngoại tổ mẫu hơn ba mươi năm. Dù ngoại tổ mẫu chưa hề ra tay chèn ép hay đề bạt, nhưng bản thân hắn cứ nơm nớp lo sợ, đến nay vẫn chưa thi đậu tiến sĩ. Mẫu thân cũng nói đại cữu cữu cực kỳ cổ hủ, không được linh hoạt như Nhị cữu cữu."
"Làm kế thất khó, làm con của kế thất cũng khó. Đáng thương đại tỷ tỷ lại để lại hai đứa bé nhỏ như vậy, còn chưa lớn bằng Viễn ca nhi đâu..."
Quế Chi cười khuyên nhủ: "Cô nương ngài, ngoại tổ mẫu có đại trí tuệ. Bao nhiêu năm nay, bà ấy xây cầu lát đường, giúp đỡ hàng xóm láng giềng, lo toan việc nhà cửa, nuôi dạy con cái, mời danh sư về dạy cho hai vị cữu lão gia..."
"Từng việc từng việc một như vậy, đến cả nhà mẹ đẻ của chính thất thái thái cũng phải khen ngợi. Giờ đây chồng quý vợ vinh, mẹ hiền con hiếu, bà ấy là lão phu nhân được kính trọng nhất trong phủ. Nhị cô nương thiện tâm như vậy, tương lai cũng sẽ có được phúc khí này thôi."
Thấy nàng vẫn còn có chút rầu rĩ không vui, Quế Chi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô nương muốn ăn gì trưa nay ạ? Sáng nay phòng bếp đã làm ít sủi cảo, để nô tỳ đi bưng ít đến được không? Kèm theo vài món ăn kèm nữa, cô nương hôm nay cứ ở trong phòng nhé, bên ngoài lạnh lắm."
Thiếu nữ nghe xong liền hai mắt sáng rực, bỏ qua những chuyện phiền não, hào hứng hỏi: "Phương thẩm làm nhân bánh gì? Có nhân thịt dê mà ta thích không?"
"Vừa hay, hôm qua thái thái sai trang viên đưa tới một con dê. Phương thẩm làm sủi cảo nhân thịt dê, sủi cảo nhân thịt dê cải trắng, sủi cảo nhân thịt dê trộn hành, lại còn có sủi cảo nhân hành xào trứng với sủi cảo nhân cải trắng nấm hương nữa đó. Phải năm sáu loại lận. Hành với cải trắng đều là trồng ở trang viên, tươi non cực kỳ. Mỗi loại nô tỳ đều bảo Phương thẩm nấu một ít rồi, cô nương nếm thử hết nhé?"
Thiếu nữ kinh hỉ nói: "Đồ ăn năm nay ngon lắm sao? Ngoài hành với cải trắng còn có gì nữa không?"
"Quách gia nói còn có rau hẹ với mầm đậu đen, hai thứ này lớn chậm, giờ còn chưa hái được đâu."