Trong nhĩ phòng, Đoàn ma ma không tìm thấy người, quay người lại thì thấy Xuân Hạnh đang vội vàng trở về với chiếc bình đồng mới tinh trên tay, lập tức sa sầm mặt lại, nói: "Xuân Hạnh, ngươi đi đâu giờ này? Cô gia đã về được ngần ấy thời gian, đủ để uống cạn nửa chén trà rồi, sao giờ này ngươi vẫn chưa dâng trà?"
Xuân Hạnh chạy vội đến mức mặt đỏ ửng lên, giải thích: "Ma ma tha lỗi cho con ạ, lúc đầu ngài phân phó con dâng trà cho cô gia, con tìm được loại trà mao nhọn mà cô gia thích, rồi định mang đi nhà bếp để lấy nước. Nhưng không ngờ trong nhà bếp lại không có nước nóng, con đành phải đợi Cố trù nương đun lên. Thế là bị chậm trễ ạ."
Sắc mặt Đoàn ma ma dịu đi đôi chút, nàng nói: "Đúng là nhà họ Trần có quá nhiều bất tiện. Ngày mai lúc sắp xếp đồ cưới, ngươi nhớ tìm bộ đồ dùng pha trà mà cô nương vẫn dùng, rồi đặt vào đây. Mang thêm vài cái lò và cả chiếc nồi đồng kia nữa, lại chuyển thêm một túi than không khói sang đây."
"Sau này, chỗ này sẽ là hầu phòng của chúng ta, không được để thiếu nước nóng. Ngươi cũng dặn dò Cố trù nương mỗi lần nấu cơm thì giữ lại một ít món mà cô nương thích ăn, ngươi với Quế Chi chọn lúc nào không có ai thì mang về đây."
Xuân Hạnh hỏi đầy thắc mắc: "Ma ma, chẳng lẽ cô nương không ăn đủ no trên bàn tiệc sao?"
Đoàn ma ma thở dài nói: "Con bé ngốc này! Tân nương tử nào mà ăn no được trên bàn tiệc chứ? Ai mà chẳng phải về phòng ăn dặm thêm? Riêng bữa hôm nay, ta thấy cô nương chẳng ăn được mấy miếng. Cả nhà người ta ăn uống nhồm nhoàm như thế kia."
"Đặc biệt là cái thằng con trai nhỏ của cô thái thái kia, bảy tám tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì đâu, cầm đũa bới móc, quấy đảo đồ ăn loạn xạ. Cô nương nhà ta vốn tinh tế như vậy, sao mà chịu nổi? Thành thử ra chẳng gắp được mấy đũa. Cho nên sau này, các ngươi cứ chuẩn bị chút điểm tâm ở phòng trà này, chọn món nào cô nương thích, đa dạng một chút rồi mang vào trong phòng. Đừng để cô nương phải chịu đói."
Xuân Hạnh gật đầu lia lịa, xác nhận: "Dạ, con hiểu rồi ạ."
Đoàn ma ma liền dùng nước nóng pha trà xong, rồi bưng vào trong phòng, thấy hai người đang nhẹ nhàng trò chuyện. Bề ngoài thì nàng không lộ ra nhưng trong lòng thì vui như mở cờ, niềm vui này vẫn chưa tan biến khi nàng trở lại nhĩ phòng.
Xuân Hạnh đang cúi đầu sắp xếp bộ đồ uống trà, thấy Đoàn ma ma nét mặt rạng rỡ, bèn tò mò hỏi: "Ma ma gặp chuyện gì vui mà trông rạng rỡ thế ạ?"
Đoàn ma ma hớn hở đáp lời: "Ta vừa thấy cô gia với cô nương đang trò chuyện đó, còn cùng nhau xem sổ sách nữa kìa. A di đà phật! Trước đây, thái thái vẫn luôn lo lắng hai người họ tuổi tác chênh lệch khá lớn, lại còn có cô nương cả làm tiền lệ nên sợ không nói được những lời tâm tình tri kỷ. Giờ thì tốt rồi, cả hai tâm đầu ý hợp, trông cũng xứng đôi lắm. Thái thái biết được cũng có thể yên lòng rồi."
Xuân Hạnh nghe vậy cũng vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá rồi! Cô nương với cô gia hòa thuận, êm ấm thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt đẹp hơn. Đợi mai sau cô nương sinh được tiểu chủ tử, vậy thì chẳng ai vượt được cô nương nữa đâu."
"Đúng vậy." Niềm vui trên mặt Đoàn ma ma dần nhạt đi, nàng lẩm bẩm nói: "Đúng vậy a, đợi thêm hai năm sinh một tiểu thiếu gia là tốt rồi."
Sao lại phải đợi đến hai năm sau cơ chứ? Xuân Hạnh định hỏi nhưng thấy sắc mặt Đoàn ma ma thay đổi, liền dừng lại, cúi đầu tiếp tục sắp xếp bộ đồ trà. Trong căn nhĩ phòng không lớn này, chỉ còn nghe tiếng nước sôi lục bục từ trong bình đồng vọng ra.
Trương thị vui vẻ cả ngày, tận hưởng những lời nịnh nọt từ họ hàng láng giềng. Nhưng đến trưa ngày thứ hai thì lại xụ mặt xuống, cứ thở ngắn than dài trong phòng.
Cái kiểu than vãn này khiến Trần Lễ Trung cũng thấy phiền, hắn lấy làm lạ hỏi: "Hôm nay bà bị làm sao thế? Tối qua ngủ còn cười khúc khích mà, sao mới đó mà đã xụ mặt ra rồi?"
Trương thị như tìm được cớ để than thở, nàng thở dài: "Ông nó ơi, ông không biết đâu.